"Hoàng đế muôn năm! Thống chế Nây muôn năm!" Làm át cả tiếng Nây.
Liền đó một số sĩ quan bảo hoàng lập tức rời khỏi hàng quân, và Nây cũng
chẳng giữ chúng lại. Một tên trong bọn chúng vừa bẻ gãy thanh kiếm của
nó vừa chua chát trách móc Nây. Thống chế trả lời: "Vậy theo anh thì bây
giờ có thể làm được cái gì? Liệu tôi có thể ngăn nổi sóng biển với hai bàn
tay của tôi được không?". Và sự tr5ở mặt đột ngột như vậy, một chuyện
khác không kém phần lạ lùng nữa là theo chỉ thị của hoàng đế, Nây đã điều
động các đơn vị của mình đóng ở Lô lơ Xô-ni-ê với tính chính xác cao nhất
như trước kia. Thì ra Na-pô-lê-ông đã gửi mệnh lệnh đó ngay cả trước khi
biết được của Nây, vì ông ta tin chắc rằng Nây sẽ không quay súng chống
lại ông. Gần như trong một lúc, ở Pa-ri người ta biết tin Na-pô-lê-ông, tiến
vào Ly-ông đang tiến về phía bắc và Nây phản bội. Trốn! Đó là ý nghĩ đầu
tiên của triều đình. Trốn cái chết, trốn không ngoái cổ lại, Trốn cái hào
Vanh-xen, nơi mà xác của công tước Ăng-nghiên đã rữa nát. Tình trạng
hoang mang bối rối đến không thể tưởng tượng được. thoạt tiên, vua Lu-i
XVIII phản đối việc bỏ trốn, vì như vậy là nhục nhã và mất ngai vàng.
Nhưng làm thế nào bây giờ? Người ta đi đến chỗ thảo luận nghiêm túc cái
kế hoạch chiến lược sau đây: nhà vua sẽ lên xe và rời bỏ thành phố, đi theo
là các vị quần thần, hàng gia và các vị chức sắc giáo hội; đến cổng thành,
cái bầu đoàn ấy sẽ dừng lại và sẽ chờ đợi kẻ thoán nghịch tới, trông thấy
ông vua chính thống, cái ông già đầu tóc bạc phơ, mạnh mẽ vì nắm pháp lý
trong tay, bạo dạn đem thân ra cản đường không cho kẻ thoán nghịch và thủ
đô, thì chắc chắn y sẽ hổ thẹn vì hành động của y và sẽ rút lui. Trong những
lúc thời bình nhất những bộ óc ấy đã kém khôn ngoan, thì nay, trong những
giờ phút sợ hãi khủng khiếp này lại càng sáng chế ra không thiếu gì điều
ngu xuẩn. ở Pa-ri, báo chí của chính phủ hoặc thân cận với giới cao cấp đã
từ thế bình chân như vại một cách ngu xuẩn đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng,
rồi cuối cùng là khiếp đảm ra mặt. Trong thời kỳ này, những báo chí ấy có
đặc điểm là biểu thị thái độ bằng những lời chê, khen Na-pô-lê-ông liên
tiếp thay đổi theo bước tiến lên phía bắc của ông hoàng đế.
Thời kỳ thứ nhất :"Con rắn đảo Coóc đã đổ bộ lên vịnh Giu-ăng".
Thời kỳ thứ hai :"Con quỷ tiến về Grơ-nốp"