CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP NAPOLEON BONAPARTE - Trang 87

định quét sạch Hạ nghị viện bằng vũ lực, nhưng trước hết phải đưa bằng
được Luy-xiêng ra khỏi phòng họp. Na-pô-lê-ông đã làm này chẳng khó
khăn gì lắm. Khi Luy-xiêng đến được với Na-pô-lê-ông, Na-pô-lê-ông bảo
Luy-xiêng đi hô hào quân sĩ, tuyên bố với họ rằng tính mạng chủ soái của
họ đang nguy khốn và kêu gọi họ hãy giải phóng cho tuyệt đại đa số hạ
nghị sĩ "khỏi tay một nhóm cuồng dại". Thế là, nếu trong binh sĩ còn có
chút nghi ngờ cuối cùng gì về tính chất bất hợp pháp của việc thủ tiêu Quốc
hội bằng vũ lực thì nay đã hết. Một hồi trống vang lên, và lính cận vệ, do
Muy-ra chỉ huy, xông vào chiếm lấy cung điện.
Theo lời những người được chứng kiến thì trong khi tiếng trống trận liên
hồi thúc giục xung phong người ta nghe thấy trong số nghị sĩ có tiếng gọi
kháng cự và chết tại chỗ. Cửa mở, lính cận vệ, lưỡi lê chĩa thẳng, ùa vào
phòng, nhanh chóng tản ra khắp chỗ, quét sạch trong nháy mắt. Trống vẫn
đổ liên hồi át tất cả mọi thứ tiếng. Các vị đại biểu bỏ trốn hết, người chạy
qua cửa, người thì mở hoặc phá cửa để nhảy ra sân. Tấn kịch diễn ra chỉ từ
ba đến năm phút. Lệnh truyền ra là không được giết hoặc bắt các vị đại
biểu. Khi đã chạy thoát ra ngoài, các đại biểu của Hạ nghị viện thấy mình
đứng ở giữa quân đội đang vây quanh bốn bề cung điện. át cả tiếng trống,
tiếng hét ầm ầm như sấm của Muy-ra truyền xuống cho đội cận vệ: "Tống
cổ tất cả bọn này ra ngoài kia". Những tiếng ấy đã vang đến tai các đại
biểu. Qua những cuốn "Ký ức" của họ, chúng ta được biết rằng một số lớn
trong các vị đại biểu đã suốt đời không thể quên được câu nói đó.
Một ý kiến, có lẽ do Luy-xiêng gợi, đã đến trong óc Bô-na-pác. Binh lính
bỗng nhiên nhận được lệnh tóm bắt lấy ít người trong số các đại biểu đang
chạy trốn khắp từ phía và dẫn họ về cung điện; sau đó, Bô-na-pác quyết
định cùng với các đại biểu bị bắt mở một "phiên họp của Hạ nghị viện",
Bô-na-pác ra lệnh cho họ phải biểu quyết thông qua đạo luật thành lập chế
độ Tổng tài. Một số trong bọn họ, được thu nhặt ở trên đường hoặc ở các
hàng quán và được đưa về cung điện, run cầm cập vì sợ, vì mưa, vì rét, đã
làm ngay tất cả những gì mà người ta yêu sách. Cuối cùng người ta thả họ
ra, sau khi họ đã biểu quyết tự giải tán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.