CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN - Trang 141

Năm chiếc xe cảnh sát hiện đang đỗ ở Farm Hill Road. Madeline trao đổi

vài lời với trưởng nhóm cảnh sát pháp y, ông đảm bảo với cô rằng đã tìm ra
đủ tóc trên lược của Alice để thu được những mẫu ADN chất lượng tốt.

Cô dựa người lên nắp ca pô xe, châm một điếu thuốc, mắt đăm đăm nhìn

bức ảnh chụp Alice. Đó là một cô bé xinh xắn, cao ráo và mảnh mai, trông
già trước tuổi. Gương mặt cô bé trắng muốt, càng trắng hơn với những vết
tàn nhang lấm chấm để lộ gốc gác Ailen. Cô bé có đôi mắt hình quả hạnh
màu lục xám gợi nhớ các bức chân dung của Modigliani. Trong đôi mắt ấy
người ta đã có thể đọc thấy nỗi chán chường vô hạn cũng như lộ rõ niềm
mong muốn được che giấu đi vẻ đẹp của mình vì biết rằng trong môi trường
cô bé lớn lên, nó sẽ đem tới cho cô nhiều rắc rối hơn là niềm vui sướng.

Biết hy vọng gì ở tương lai khi hoàn cảnh xuất thân trong cuộc sống đã

khó khăn đến thế? Làm thế nào để người ta có thể lớn lên dưới đáy cùng xã
hội, giữa những con nghiện ma túy và những kẻ bại não mà chính mình
không trở nên hơi điên khùng được chứ?

Có lẽ nào rốt cuộc em đã bỏ nhà đi? Madeline thầm hỏi Alice. Có lẽ nào

em đã rời bỏ khu phố thối nát nơi người ta chỉ gặp toàn những kẻ thân tàn
ma dại này? Có lẽ nào em muốn chạy trốn người mẹ kém cỏi thậm chí còn
không thể nói cho em biết bố em là ai?

Nhưng Madeline không tin vào kịch bản này. Alice có vẻ là một cô bé

thông minh và chỉn chu. Rời khỏi khu phố này ư? Đồng ý. Nhưng để đi
đâu? Với ai? Và làm gì kia chứ?

°

Cô dùng đầu mẩu thuốc hút gần hết để châm một điếu mới.

Phòng riêng của Alice đã làm sống lại những ký ức về chuyện của chính

cô. Như 99% những đứa trẻ lớn lên trong khu phố, Madeline từng có một
tuổi thơ hỗn loạn giữa một bà mẹ mắc chứng trầm cảm và một ông bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.