hề có thanh tạp chất nào, tròng mắt hồn nhiên như nước. Thẩm Tây Lăng để
trán mình chạm vào trán bé, tronglòng phiền muộn cùng cảm động lặp lại
đan vào chỗ. Đây chính là đứa bé chunghuyết nhục với , đây chính là đứa
bé từ trong bụng chui ra, đây là con , ai cũng thể phủ định được này.
Triển Dịch Minh đứng bên, cũng quầy rầy họ, nhưng trong đôi mắt xẹt
quamột tia cảm xúc khác.
Hình như anh lâu rồi nhớ lại thờigian trước kia. Anh còn nhớ lúc ThẩmTây
Lăng mang thai, tính tình bất thường,hoặc là lúc đối mặt với anh, tính tình
luôn luôn đều là vui tức giận khác thường,mà đứa bé này lại khiến nội tâm
của Thẩm Tây Lăng xác định được.
Sau khi Thẩm Tây Lăng mang thai càng tìmmọi cách bắt bẻ anh, việc lớn
việc chỉcần theo ý của , liền lập tức tức giận. Những chuyện ở bên trong,
bao gồmviệc màu sắc quần áo anh mặc, nếu như thức, liền mở miệng bảo
anh lập tứcđổi , hoặc là lập tức biến mất trước mắt . Rèm cửa, cửa sổ, ga
giường, tất cả đều phảiđổi , toàn bộ phải theo ý của .
mà ngửi thấy mùi của phòng bếp liềncảm thấy khó chịu, liền đòi hỏi ngửi
thấy mùi dầu thêm chút nào nữa, dĩ nhiêncũng trực tiếp đưa những đồ anh
thể ăn, ngửi muốn nôn.
Thấy anh nghe điện thoại, cũng biểu lộ vẻ vui của mình, trực tiếp ném cốc
nước xuống đất, biệu đạt phẫn nộ của mình.
Những việc này Triển Dịch Minh vẫn nhẫn nhịn, dù sao là phụ nữ có thai,
là quantrọng nhất. Mà Nghê Văn Bái cũng khuyêncan anh, Tây Lăng lo
lắng nhiều, nhiều phụ nữ có thai đều như thế, nghiêm trọng hơn còn có
chứng trầm cảm nặng, anh làm chồng nên quan tâm tới cảm xúc của vợ
hơn, mọi thứ hiểu nhiều hơn, nên cãivới .
Tính của anh cũng tốt, mấy ngày đóthế nào nhớ , ngủ ngon, ăn ngon, thậm
chí thường mơ ác mộng,luôn nằm mơ thấy anh lại làm sai cái gì, chỗ nào
của anh khiến vui. thoải mái, cũng khiến anh thoải mái theo.