CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 51

tự hào mình đã tốt nghiệp thì quả là chúng cần học thêm rất nhiều. Thật
đáng xấu hổ!

Tranh cãi với bọn học trò láo xược khiến tôi chán ngấy đến tận cổ, tôi đành
kết thúc:

- Thôi, đủ rồi, các trò không phải lo. Các trò đã là học sinh trung học mà
không biết cách cư xử của người có giáo dục như thế nào thì đúng là đáng
thương.

Sau đó tôi bảo chúng về ngủ. Chả có gì là quá vĩ đại trong cách nói hay vẻ
mặt của tôi, tuy nhiên nó được thốt ra từ tận đáy lòng nên mang nhiều ý
nghĩa hơn bất kỳ lời lẽ nào. Cả sáu đứa biến khỏi phòng, trông thản nhiên
đến mức nếu chỉ nhìn bên ngoài người ta sẽ cho rằng chúng còn đàng
hoàng, chững chạc hơn cả tôi - một giáo viên hẳn hoi. Nhưng sự thật thái độ
đó càng thể hiện chúng là những đứa thiếu văn hóa. Tôi biết mình không
thể nào thay đổi hay cải tạo được điều này trong tính cách bọn chúng.

Cuối cùng tôi cũng có thể quay lại giường ngủ tiếp, nhưng khốn nỗi lũ muỗi
nhân lúc hỗn loạn đã chui vào mùng và giờ trong mùng đầy những tiếng vo
ve nhặng xị phát khiếp. Tôi chả hơi sức đâu mà dùng nến đốt từng con một,
làm vậy thì biết đến khi nào mới tiêu diệt hết bầy muỗi này, thế là tôi tháo
mùng xuống, gập lại theo chiều dọc rồi cầm vung vẩy tứ phía để đuổi
chúng. Động tác này khiến cho những vòng khung bằng kim loại của cái
mùng cũng đung đưa theo và một trong số đó bỗng đánh bộp vào tay tôi đau
điếng.

Lần thứ ba trở vào giường, thần kinh tôi đã dịu lại đôi chút nhưng vẫn
không tài nào ngủ được. Kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ ba mươi phút. Tôi
nằm đấy, suy nghĩ về cái mớ rắc rối hỗn tạp và vô nghĩa mà mình vướng
phải từ khi tới đây. Nếu ở đâu giáo viên trung học cũng phải chịu đựng lũ
học trò như bọn trong trường này thì đáng buồn quá. Thế mà chả bao giờ
thiếu giáo viên nhỉ! Tôi thấy công việc dạy dỗ chỉ thích hợp với những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.