CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 52

người cực kỳ kiên nhẫn và ngốc nghếch. Tôi dĩ nhiên không phải cái dạng
đó rồi; họa chăng nên trao trọng trách ấy cho những người như Kiyo. Bà chỉ
là một người phụ nữ lớn tuổi, ít học, không có địa vị xã hội nhưng nhân
cách bà thật sự đáng kính. Trước kia, dù bà làm cho tôi rất nhiều việc nhưng
tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn bà một cách sâu sắc. Giờ đây, khi đã đi
xa, tôi chợt nhận ra tấm lòng bà nhân hậu biết bao. Nếu bà muốn ăn kẹo
vùng Echigo thì chắc chắn điều đó đáng để tôi tìm đến tận nơi mua về cho
bà. Bà luôn khen tôi rộng lượng, thẳng thắn, nhưng chính bà mới xứng đáng
được xem là người tốt hơn tôi nhiều. Ôi! Tôi muốn gặp lại Kiyo quá.

Còn đang nghĩ ngợi về Kiyo thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng của chừng ba
mươi đến bốn mươi cặp chân giẫm rầm rập lên sàn gỗ ngay phía trên đầu
tôi, mạnh tới nỗi trần nhà dường như sắp sập đến nơi. Sau đó chúng hét lên
bằng cái thứ âm thanh cũng ầm ĩ không kém gì tiếng giậm chân ấy. Tôi lại
nhảy ra khỏi giường xem có chuyện gì và nhanh chóng hiểu ra đó là do bọn
học trò cố tình tìm cách trả đũa... “Được lắm!” - Tôi nghĩ – “Cho tới khi
nào các trò còn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình thì đối với tôi các trò vẫn
đáng bị kết tội”. Nhất định các trò phải nhận thức được làm như thế là sai
quấy đến mức nào. Đáng lý các trò nên quay về giường ngủ, suy nghĩ thật
kỹ, và khi biết hối hận về mọi việc thì đến xin lỗi tôi vào ngày mai. Còn nếu
các trò không thể làm được như vậy thì ít nhất cũng tự cảm thấy xấu hổ mà
im lặng đi ngủ. Tại sao các trò còn tiếp tục quấy phá thêm? Đây là ký túc xá
hay là cái chuồng lợn? Tốt nhất là nên dẹp cái trò điên khùng này đi. Cứ
chờ đấy...

Tôi cứ mặc nguyên đồ ngủ mà vụt ra khỏi phòng, tiến về phía cầu thang để
lên lầu hai. Và trước sự ngạc nhiên của tôi, những tiếng hét chói tai ấy đột
ngột tắt lịm như thể chúng chưa từng tồn tại vậy, chỉ còn lại tiếng bước chân
chạy thình thịch. Quái lạ! Xung quanh tối mịt vì đèn đóm đã tắt hết, chả
trông rõ được cái gì, tuy thế tôi vẫn có cảm giác bọn chúng đang lẩn lút đâu
đây. Nhưng suốt cả dãy hành lang của ký túc xá tịnh không một bóng
người, thậm chí đến cả một con chuột cũng không, chỉ có mảng ánh trăng
chiếu sáng ở đầu bên kia mà thôi. Việc này thật kỳ quặc, giống như hồi xưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.