chiếc cũi này, để trông giữ tài sản của ngài bá tước khỏi bị bọn trẻ hỗn láo
phá phách.
- Vâng, thưa ngài, chúng hỗn láo thật... Có nghĩa là... - Ngài Đậu Tròn
lúng búng trong miệng, mặt tái mét vì sợ hãi. - Có nghĩa là thật sự hỗn láo!
- Sao lại "Thật sự" hay "Không thật sự"! Ông có phải là luật sư không
đấy?
- Ồ, vâng, thưa ngài, tôi là chuyên gia về luật dân sự, hình sự và phép
tắc. Tôi đã tốt nghiệp Trường Tổng hợp Xa-la-man-ka. Được cấp bằng và
học vị....
- Nếu như đã có bằng và học vị, ông hãy khẳng định là tôi đúng, rồi
sau đó có thể về nhà được rồi.
- Vâng, vâng, thưa ngài! Ngài muốn nói thế nào cũng được ạ! - Và
ngài luật sư thoắt một cái đã lủi mất.
- Thế nào, ông đã nghe rõ ngài luật sư nói gì rồi chứ? - Ngài Cà Chua
hỏi bác Bí Đỏ.
- Hình như, ngài ta chẳng nói gì cả! - Có tiếng ai đó vang lên.
- Sao? Mày lại dám cãi lại ư, hả tên bất hạnh kia?
- Thưa ngài, tôi có mở miệng đâu ạ... - Bác Bí Đỏ lắp bắp.
- Nếu không phải mày thế là ai? - Ngài Cà Chua giận dữ đảo mắt nhìn
quanh.
- Kẻ bịp bợm! Đồ tráo trở! - Giọng nói lúc nãy lại vang lên.
- Kẻ nào nói đấy? Ai? Có lẽ là lão thợ giầy!... - Ngài Cà Chua đoán.
Hắn rảo bước tới nhà bác thợ giầy lấy gậy đập vào cửa quát: - Này, lão già,