CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CHÚ HÀNH - Trang 215

Các bà bá tước bàng hoàng khi nhìn thấy ông khách quái lạ, nhưng khi

biết được đó là ai, thì không ngớt lời khen ngợi mối quan tâm của Hoàng tử
đối với công dân của mình.

- Ôi, thưa ngài, ngài bị ướt hết người rồi! Chẳng có hoàng tử nào ở

trên đời này lại ra đường vào cái thời tiết kinh khủng như thế này.

- Tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh sống của những người dân, -

Hoàng tử trả lời, mà không hề đỏ mặt: Vì Chanh có bao giờ có màu đỏ đâu!

- Thưa ngài, ngài thấy thế nào? - Bà bá tước Chị hỏi.

- Dân chúng sống rất vui vẻ và hạnh phúc, - Hoàng tử tuyên bố. -

Không có dân ở đâu lại sống hạnh phúc hơn những người dân ở vương
quốc này. Đấy, vừa rồi tôi thấy có đoàn người đi ngang qua, họ vui vẻ...
Mưa đối với họ chẳng là gì cả.

Hoàng tử đâu có biết rằng mình đang nói ra một sự thật hiển nhiên:

Ngày hôm đó mọi người dân đều cảm thấy rất hạnh phúc, vì họ được thoát
khỏi ách thống trị của ngài.

- Ngài có cần ngựa để về không, thưa ngài? - Ngài Cà Chua hỏi.

- Không, không cần! - Hoàng tử trả lời, vẻ lo lắng. Tôi sẽ chờ cho cơn

dông quái ác này ngớt hẳn đã...

- Tôi xin phép được thông báo, - ngài Cà Chua lúng túng nói, - rằng

cơn dông đã qua từ lâu, hiện giờ trời lại nắng rồi ạ.

- Mặt trời nào? - Đang chiếu sáng ư? - Ngài Hoàng tử bực tức hỏi dồn.

- Ngài lại dám chống lại tôi ư?

- Tôi không hiểu tại sao ngài lại dám xấc xược như vậy, thưa ngài, -

nam tước Cam nói xen vào. - Nếu như ngài Hoàng tử của chúng ta bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.