CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CHÚ HÀNH - Trang 51

- Thế thì tuyệt! Vậy thì sao chúng ta lại phải khách sáo xưng hô như

người lớn với nhau như vậy! Ta hãy xưng là cậu, tớ nhé!

Anh Đào liên tưởng ngay tới tấm biển treo trước cửa bếp: "Không

được xưng hô là mày tao!" Tấm biển này được thầy giáo Gà Trống treo lên,
sau khi nghe thấy Anh Đào và Dâu Tây chuyện trò vui vẻ với nhau. Anh
Đào muốn phá cái lệ đó. Nó vui vẻ trả lời:

- Đồng ý. Chúng ta sẽ xưng hô như vậy cho thân mật.

Cô Củ Cải với vẻ rất hài lòng nói:

- Đã thấy chưa, Chi-po-li-nô? Cậu xem, Anh Đào là một cậu bé rất dễ

mến.

- Cảm ơn cô Củ Cải, - Anh Đào vừa nói vừa lễ phép cúi đầu. Nhưng

rồi đỏ mặt vì xấu hổ, nó ngượng nghịu nói: - Cảm ơn, bạn Củ Cải!

Cả ba cùng cười vang. Đầu tiên, Anh Đào chỉ dám cười chúm chím,

nó vẫn không quên lời của ngài Gà Trống dặn nó bao nhiêu lần rằng một
đứa trẻ có giáo dục không bao giờ được cười to thành tiếng. Nhưng sau đó
thấy Chi-po-li-nô và Củ Cải cười vang, nó cũng cười thật sảng khoái.

Trong lâu đài chẳng khi nào có được những tiếng cười giòn tan và vui

vẻ như vậy.

Lúc đó hai bà bá tước đang ngồi uống chè ngoài hiên.

Bà bá tước Chị nghe thấy tiếng cười, miệng lẩm bẩm:

- Chị nghe thấy tiếng gì kinh khủng quá!

Bà bá tước Em gật đầu:

- Em cũng nghe thấy tiếng gì ấy. Chắc là trời mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.