CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 142

Nils lắc đầu. Chú nghĩ: "Mình thì chẳng bao giờ đủ tiền để mua lấy chỉ

một mét thứ lụa ấy".

Giờ thì người ta trông thấy chú ở tất cả mọi cửa hàng trong phố ấy. Chú

nhìn tới bất kỳ đâu là một người bán hàng ra hiệu gọi chú. Họ bỏ rơi những
khách hàng giàu có của họ và chỉ quan tâm đến chú. Chú thấy họ chạy bổ
đến những xó xỉnh sâu kín nhất trong cửa hàng của họ, và lấy ra những
hàng quý nhất. Khi họ trải hàng ra mặt quầy thì tay họ run lên vì sốt sắng và
vội vàng.

Nils làm bộ tiếp tục đi thì một người trong bọn họ lao ra phố, chạy theo

chú, và đặt ngay xuống chân chú một tấm vải thêu chỉ bạc, và những tấm
thảm long lanh những màu rực rỡ. Nils không thể không buồn cười. Người
bán hàng lại tin rằng một kẻ nghèo rớt mồng tơi như chú mà có thể mua
được những thứ như thế ư? Chú dừng lại và dang hai tay không ra, để làm
cho người ta hiểu rằng chú chẳng có chút gì cả, và người ta phải để cho chú
yên thân.

Người bán hàng không muốn biết gì hết. Ông ta giơ một ngón tay, gật

đầu và đẩy về phía Nils tất cả đống của cải ấy.

"Có thể nào họ bán tất cả những thứ ấy chỉ lấy một đồng tiền vàng", Nils

tự hỏi.

Người bán hàng rút trong ví ra một đồng tiền nhỏ, nhỏ đến mức cuối

cùng, mòn hết, chẳng chút giá trị nào, và giơ cho Nils xem. Và vì ham bán
được hàng quá, người ấy lại thêm vào đống hàng hai cái chén uống rượu to
và nặng, bằng bạc.

Sững sờ, Nils liền lục lọi các túi của mình. Chú biết rất rõ là mình không

có lấy một đồng tiền, nhưng chú không thể ngăn mình không xem lại có
chắc thế không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.