CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 143

Tất cả những người bán hàng khác đều nghểnh cổ ra xem kết quả của

cuộc vận động ấy. Vừa trông thấy chú bé lục lọi các túi, là cả họ nữa, họ
cũng lao qua các quầy hàng; tay nắm đầy đồ trang sức bằng vàng, bằng bạc,
họ đưa ra biếu chú. Và tất cả, họ làm cho chú hiểu là họ chỉ xin một đồng
xu nhỏ trả giá mà thôi.

Nhưng chú bé phải lộn hết túi áo, túi quần ra để cho họ thấy là mình

chẳng có gì hết. Thế là tất cả các thương nhân giàu có ấy, họ đều ròng ròng
nước mắt vì thất vọng. Nils xúc động vì cảnh sầu khổ và vẻ mặt khắc khoải
của họ quá chừng, chú liền moi óc tìm xem có cách nào giúp họ không.
Bỗng chú sực nhớ đến đồng tiền bị gỉ đồng gặm mòn mà chú đã trông thấy
trên bãi biển. Chú liền chạy đi, và cái may giúp chú; chú tìm ra cái cổng mà
chú đã đi vào. Chú ra khỏi thành phố, đến lại bãi biển và bắt đầu tìm đồng
xu nhỏ bằng đồng. Quả nhiên chú tìm thấy đồng xu, nhưng khi đã nhặt lên
và muốn trở vào thành phố thì chú chỉ thấy có biển cả ở trước mặt. Chẳng
chút thành lũy nào, chẳng tí cổng thành nào, chẳng có lính canh, chẳng phố
xá, chẳng nhà cửa, chỉ có mặt biển mà thôi.

Chú bé không cầm được nước mắt.

Đúng lúc ấy, ông Ermenrich thức giấc và đến gần chú. Nils không nghe

tiếng, và sếu phải lấy mỏ đẩy chú để bắt chú lưu ý. Sếu nói: "Ta tưởng cậu
ngủ như ta?"

- A! Ông Ermenrich! Nils kêu lên. Thành phố nào ở đây lúc nãy thế?

- Cậu có thấy một thành phố à? Sếu hỏi. Cậu đã ngủ và nằm mơ, đúng

như ta đã nói.

- Không, tôi không nằm mơ, Nils quả quyết như vậy, và chú kể lại những

gì chú đã trông thấy.

Ông Ermenrich nghe chú kể, rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.