CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 144

- Về phần ta, Tí Hon ạ, ta tưởng là cậu đã ngủ ở đây trên bãi biển và cậu

đã nằm mơ. Nhưng ta không giấu gì cậu, Bataki, con quạ, là con chim
thông thái nhất, một lần đã kể cho ta nghe rằng ngày xưa chắc là có ở bên
bờ nước một thành phố tên là Vineta. Thành phố đó giàu có và sung sướng
đến mức chưa bao giờ có đô thị nào lộng lẫy bằng. Không may cư dân trong
thành đã lao mình vào cảnh xa hoa, kiêu bạc. Bị trừng phạt, thành phố
Vineta có lẽ đã gặp một đợt sóng thần dữ dội phủ lên và biển nhấn chìm
mất, Batakia cho là như vậy. Nhưng mà cư dân của Vineta không thể chết,
và thành phố của họ cũng không biến mãi được. Cứ một trăm năm, trong
một đêm, thành phố từ sóng biển hiện lên một lần với tất cả vẻ huy hoàng,
và ở trên mặt đất trong một giờ.

- Đúng, tất phải là đúng, Nils nói. Vì tôi đã trông thấy thành phố đó.

- Nhưng một giờ qua rồi thì thành phố lại chìm xuống biển, trừ phi một

người bán hàng ở Vineta đã bán được một vật gì cho một người sống. Giá
cậu có một đồng tiền mọn nào đó để trả cho các người bán hàng, Tí Hon ạ,
thì Vineta đã ở lại đây trên mặt đất, và cư dân của nó đã có thể sống và chết
như tất cả mọi kẻ phù sinh khác rồi.

- Ông Ermenrich ạ, Nils nói, giờ tôi hiểu tại sao ông đã đến tìm tôi vào

nửa đêm. Là vì ông nghĩ rằng tôi có thể cứu thành phố cổ ấy. Tôi rất buồn
vì dự định của ông đã không thực hiện được, ông Ermenrich ạ.

Chú lấy hai tay che mặt và bật lên khóc nức nở. Người ta không thể nói là

ai có vẻ sầu khổ hơn ai, chú bé hay là ông Ermenrich.

Thành phố sống

Thứ hai, 11 tháng tư

Ngày thứ hai lễ Phục sinh, đàn ngỗng trời và Tí Hon bay buổi tối trên đảo

Gottland.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.