CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 181

Nils làm như đã nói, và khi mà bò đã được yên vị trước máng ăn đầy cỏ,

thì chú nghĩ là có thể ngủ được rồi. Nhưng chú vừa chui xuống ổ rơm là bò
lại nói:

- Tôi chắc làm phiền thần, nếu tôi xin thần một điều nữa.

- Không phiền gì, nếu tôi có thể làm bò vui lòng.

- Tôi muốn nhờ thần vào cái nhà trước mặt, xem bà chủ ốm thế nào. Tôi

sợ có điều bất hạnh xảy đến cho bà.

- Không thể được. Tôi không dám ra mắt loài người, chú bé đáp.

- Nhưng mà thần sợ gì một bà lão ốm đau? Bò nói. Vả lại, cũng chẳng

cần vào nhà, thần chỉ việc nhìn qua khe cửa.

- Nếu chỉ có thế thì tôi không thể từ chối không giúp bò, sau cùng chú bé

bằng lòng như vậy.

Chú dậy và ra sân. Đêm tối thật khủng khiếp, không trăng, không sao, gió

rít và gầm, và mưa rơi tầm tã. Ghê gớm nhất là tám con cú xếp thành hàng,
đứng cạnh nhau trên nóc nhà. Tiếng rúc của chúng, tiếng chúng than phiền
về thời tiết nghe thật hung gở, và Nils tự nhủ rằng một con trong bọn chúng
mà trông thấy chú thì thế là chú đi đời.

"Khốn khổ cho ai bé bỏng!". Chú bé vừa than thở vừa liều mình đi ra

ngoài. Chú nói thật không sai. Hai lần gió quật chú ngã, trước khi chú đến
được ngôi nhà, và chú bị xô nhào xuống một vũng nước sâu đến nỗi thiếu tí
nữa thì chết đuối. Tuy vậy chú vẫn đến đích.

Chú leo lên mấy bậc thềm, khó nhọc trèo qua ngưỡng cửa và bước vào

phòng áo.[1]Cửa gian bếp đóng kín, nhưng một góc phía dưới có khoét một
lỗ cho con mèo nhà chui qua, chui lại. Thế là Nils chẳng khó nhọc gì mà
không nhìn vào gian phòng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.