CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 184

lên thì cả mình nữa, mình cũng được thảnh thơi. À, đến lúc chúng lớn
lên..."

Nhưng mà khi các con bà đã lớn, thì thế là một nỗi buồn nhớ lạ lùng xâm

chiếm lấy tâm hồn họ. Họ không muốn ở nhà, họ muốn đi ra nước ngoài.
Mẹ họ chẳng bao giờ được họ giúp đỡ chút gì. Vài người trong bọn họ lấy
vợ lấy chồng rồi mới ra đi, họ để con họ lại nhà. Lại đến lượt những đứa trẻ
ấy theo bà chủ chúng tôi vào chuồng bò như chính những đứa con bà trước
kia. Chúng đưa bò đi ăn và cũng trở nên những kẻ trung hậu và giỏi giang.
Và buổi tối, trong khi vắt sữa các bò cái, gần như ngủ thiếp đi vì mệt, bà
chủ chúng tôi lấy lại sức bằng cách nghĩ đến chúng nó: "Mình nữa, mình
cũng sẽ được thảnh thơi. Khi chúng nó lớn lên", bà vừa nói vừa lắc lắc
mình.

Nhưng, thế là những đứa trẻ ấy, một khi khôn lớn, lại đi theo bố mẹ

chúng ở đất khách quê người. Chẳng một ai trở lại, chẳng một ai ở lại. Chỉ
bà chủ nhà ở lại trại một mình.

Bà chẳng bao giờ yêu cầu một ai trong bọn họ ở lại nhà. "Thế nào, con

Lông Hung à, mày nghĩ rằng ta lại bảo chúng nó ở với ta, trong khi chúng
có thể tiến thủ ở bên đó hay sao? Ở đây, ở tỉnh Smâland này, chúng chỉ có
thể hy vọng cảnh nghèo khổ mà thôi", bà nói với bò cái già như vậy.

Nhưng mà khi đứa cháu cuối cùng của bà đã ra đi, là bà chủ chúng tôi

liền quỵ xuống. Trông bà bỗng nhiên còng lưng và bạc đầu, bà lảo đảo
tưởng chừng không thể bước đi được nữa, và bà thôi làm lụng. Bà không
trông nom cái trại nữa, bà để nhà cửa tả tơi, bà bán gia súc đi, chỉ giữ lại có
con bò cái già nhất. Bà để cho nó sống, bởi vì tất cả các con bà đều đã lần
lượt chăn dắt nó.

Bà có thể thuê đàn ông, đàn bà đến làm, nhưng mà trông thấy những

người lạ quanh bà, trong khi con cháu bà đã bỏ bà mà đi, điều đó bà không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.