CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 220

Ngày nay, ở đây không có lâu đài cũng không có vườn tược; chỉ còn thấy

có một chiếc gò cây mọc thành rừng, rất mực bình thường thôi, nhưng nếu
ai mạo hiểm vào rừng trong đêm tối thì may ra có thể trông thấy khu vườn.
Bà lão kể đến đấy thì ngừng lại và chú mục nhìn vào một góc tối của gian
phòng.

- Các người có nghe tiếng động đậy không? Bà lão hỏi.

- Có gì đâu, mẹ à, mẹ kể tiếp đi, người con dâu nói. Chuột cống đã cắn

thủng một lỗ to trong góc ấy, nhưng con nhiều việc quá quên không bít lại.
Mẹ kể cho chúng con nghe xưa nay có ai đã được trông thấy khu vườn xinh
đẹp đó chưa?

- Có chứ, bà lão kể tiếp, chính bố ta đã được ngắm cảnh vườn rồi. Ông cụ

đi qua rừng, một đêm hè thì bỗng thấy dựng lên trước mặt một bức tường
bao quanh vườn; phía trên tường nhìn thấy cây cối đẹp nhất trần gian. Cành
nhánh mang nặng hoa quả, nhiều đến nỗi rũ cả ra ngoài tường. Một người
làm vườn bước ra, và hỏi ông cụ ta có thích vào xem vườn không. Người ấy
tay cầm cái mai, và mang một cái tạp dề dài như những người làm vườn
khác. Ông cụ ta sắp đi theo người ấy thì tình cờ liếc nhìn mặt ông ta, và tức
khắc nhận ra túm tóc nhọn hất ngược trên trán và túm râu cằm. Đích thị là
tôn ông Karl rồi!

Câu chuyện lại bị ngắt nữa. Lần này thì một súc củi nổ ra, bắn những tia

lửa và những vụn than lên sàn nhà. Cả gian phòng sáng rực, và bà lão tưởng
như trông thấy một con người bé nhỏ ngồi trước lỗ chuột khoét, nghe kể
chuyện, nhưng vội vàng biến mất.

Người con dâu cầm cái chổi và cái xẻng, quét than hốt đi, rồi ngồi xuống

lại.

- Kể tiếp đi mẹ, chị ta nói.

Bà lão không bằng lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.