CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 28

chú rất sợ mất nó. Chú bèn đẩy nó xuống nước. Ngỗng đực to và nặng, và
chú bé phải vất vả lắm, nhưng cuối cùng cũng làm được.

Ngỗng đực rơi xuống hồ, đầu lao tới trước. Nó nằm im lìm một lát trong

bùn, nhưng chẳng bao lâu nó ngóc đầu lên, lắc cho hết nước đã làm mờ mắt
nó, và thở ra. Rồi nó bắt đầu bơi, khỏe mạnh, giữa những cỏ lác và lau sậy.

Những con ngỗng trời đã lao xuống nước trước ngỗng đực. Chúng chẳng

bận tâm gì đến ngỗng đực, cũng như người cưỡi lên lưng nó, mà cứ nhào
hết xuống hồ. Chúng tắm táp, rửa ráy; rồi giờ thì đang thong thả nhai cây
nhãn tử thái đã thối một nửa và cỏ chẽ ba lá dưới nước.

Ngỗng trắng may mắn trông thấy một con cá măng nhỏ. Nó đóp vội lấy

bơi vào bờ và đặt trước mặt chú bé. "Này, để cảm ơn cậu đã đẩy mình
xuống nước", nó nói.

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, chú bé được nghe một lời nói thân tình.

Chú vui sưóng quá, đến nỗi muốn nhảy lên ôm lấy cổ ngỗng đực, nhưng lại
không dám. Chú hài lòng về món quà. Thoạt tiên chú cho rằng không thể
nào mà ăn nổi một con cá sống, nhưng rồi chú lại muốn thử xem sao.

Chú tự hỏi không biết mình có còn con dao nhỏ nữa không. May sao, chú

thấy con dao còn lủng lảng ở thắt lưng, nhưng bé tí tẹo, không dài hơn một
que diêm, tuy thế cũng đủ để đánh vẩy và moi ruột cá. Chẳng mấy chốc con
măng đã bị nuốt sống.

No bụng rồi, chú bé thấy xấu hổ quá vì đã ăn tươi một vật sống. "Rõ ràng

mình không còn là một con người nữa, mà là một gia thần thực sự rồi".

Trong khi chú bé ăn, ngỗng đực đứng yên lặng bên cạnh. Chú ăn xong

miếng cuối cùng thì nó khẽ nói:

- Chúng ta gặp phải một đàn ngỗng trời kiêu ngạo, khinh miệt các loài gia

cầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.