CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 387

trang thật là cảm động.

Âsa bắt đầu nói: " Số là bé Mats vừa mất". Giọng cô bé run run vì phải

ngừng lại nhiều. Bấy giờ ông giám đốc biết là mình đang có việc với ai rồi.
Ông ta nói rất nhân hậu:

" À! Cháu là cô bé đã muốn lo liệu cái đám tang to lớn ấy. Không nên

làm, cháu ạ. Tốn kém cho cháu lắm đó. Tôi mà được nghe nói về ý định ấy
sớm hơn thì tôi đã khuyên cháu đừng làm..."

Nét mặt cô bé cau lại, và ông giám đốc tưởng là cô sắp òa lên khóc,

nhưng Âsa trấn tĩnh lại và nói:

" Cháu muốn kể ông giám đốc biết vài điều nhỏ về bé Mats".

Ông giám đốc nói dịu dàng: " Tôi đã biết việc của cháu rồi. Không nên

nghĩ rằng tôi không đau xót với cháu. Tôi làm vì lợi ích của cháu".

Âsa, cô bé chăn ngỗng, càng ngẩng cao đầu lên nữa và nói, giọng trong

trẻo và rành mạch:

" Từ khi lên chín, bé Mats đã không còn cả cha lẫn mẹ, và đã bắt buộc

phải kiếm ăn để nuôi thân như một người lớn. Không bao giờ bé muốn ăn
xin ai, dù chỉ là một bữa. Bé lúc nào cũng nói rằng xin người ta bố thí cho
là không xứng đáng làm người. Bé đi khắp đất nước, mua trứng và bơ của
nông dân rồi bán lại, và đã làm ăn nghiêm chỉnh chẳng kém gì một người
buôn bán già cả. Mùa hè đi chăn ngỗng, bé đem một công việc nhẹ ra đồng
làm. Khi bé Mats đi từ trại này sang trại khác, nhiều lần bà con nông dân
tỉnh Skâne đã giao cho bé những số tiền lớn, vì họ biết là có thể tin cậy bé;
như vậy người ta không có quyền nói rằng bé Mats chỉ là một đứa trẻ con,
và người lớn cũng không phải là nhiều người đã..."

Ông giám đốc, đôi mắt nhìn như đóng đinh xuống sàn, và không một thớ

thịt nào trên khuôn mặt cử động cả. Âsa, cô bé chăn ngỗng, ngừng lại, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.