CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 396

Ola Serka đi xuống hồ và men theo bờ cho tới khi gặp một người ngồi

trên một tảng đá, tay cầm chiếc cần câu. Người câu cá tóc hoa râm và lưng
đã còng. Đôi mắt nhìn mệt mỏi và cả con người như mất hết năng lực,
không còn sinh khí nữa. Ông ta có cái vẻ một người đã gắng sức ghê gớm
để nhấc một gánh quá nặng lên hay tìm lời giải đáp cho một bài toán quá
khó, rồi bị gãy gục và mất hết can đảm.

" Hôm nay câu khá chứ, Jon à, vì suốt cả đêm anh có chịu buông cần ra

đâu?" Ông lão Lapps chào Jon và nói như vậy.

Jon Assarsson giật mình, ngẩng đầu lên. Chẳng có con cá nào trên cỏ, và

cái cần câu thì không có mồi. Ông ta vội vàng kéo cần lên và mắc mồi vào
lưỡi câu.

Người Lapps ngồi xuống cỏ cạnh ông ta, và bắt đầu nói:

- Tôi muốn nhờ anh khuyên cho một lời. Anh biết tôi có đứa con gái chết

năm ngoái, làm cho chúng tôi thấy thiếu thốn nhiều lắm.

- Tôi biết, ông ta ngắt lời, và mặt ông ta bỗng tối sầm lại, vì ông ta không

muốn nói đến trẻ con chết. Ông ta nói tiếng Lapps rất thạo.

- Tuy vậy người ta cũng không thể hoài phí cuộc đời trong cảnh sầu

muộn; tôi nghĩ là nên kiếm một đứa con gái nhỏ làm con nuôi; anh cho là
thế nào?

- Cũng tùy, Jon trả lời bâng quơ.

- Tôi sẽ kể anh nghe những gì tôi biết về đứa con gái mà tôi đã nghĩ đến,

Jon à, Ola nói tiếp. Rồi ông lão kể cho người câu cá nghe rằng có hai đứa
trẻ, một trai và một gái, đã đến mỏ Malmberg tìm bố, rằng đứa con trai chết
vì tai nạn, và đứa con gái đã muốn chôn cất nó với nghi thức dành cho
người lớn. Ola kể lại là đứa con gái đã phải đến nói với chính ông giám đốc
như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.