Sau con ngỗng ấy lại đến một con khác, rồi một con thứ ba, con thứ tư,
con thứ năm, cho đến khi cả loạt chấm dứt với con ngỗng già lông xám như
ánh thép và con ngỗng trắng to. Tất cả bay đến rất thong thả và rất thấp. Khi
đến phía trên đầu Smirre, chúng còn hạ thấp xuống, như mời nó nhảy lên
bắt. Và Smirre nhảy, nó vọt lên nhiều lần, và lao theo chúng, nhưng không
sao bắt được lấy một con.
Hôm ấy là ngày xấu nhất mà Smirre đã sống trên đời. Những con ngỗng
trời cứ bay mãi trên đầu nó. Chúng bay đi, bay lại, rồi bay lại nữa. Cứ như
thế, những con vật đẹp tuyệt đã lớn lên và béo ra trong những cánh đồng và
truông trảng bên Đức, bay suốt ngày qua khu rừng, dưới những cành cây,
thường chạm nhẹ vào cáo, mà nó không thể nào bắt được một con để làm
dịu bớt nỗi đói lòng.
Mùa đông vừa mới chấm dứt, và Smirre nhớ lại những ngày và những
đêm mà nó vô công rồi nghề, rình mò, chẳng gặp được con mồi, những loài
chim di cư đã bay đi cả rồi, giống chuột đã lẩn xuống dưới mặt đất đóng
băng, bọn gà mái thì còn bị nhốt trong chuồng. Nhưng mà nạn đói trong
mùa đông nào ăn thua gì so với những nỗi thất vọng của ngày hôm nay.
Smirre không còn là một con cáo non nữa, biết bao phen nó đã bị chó
đuổi sát đít và nghe đạn rít bên tai. Nó đã từng nằm bẹp dưới đáy hang,
trong lúc những con chó lùn tai dài, bò vào các ngạch ngầm, chỉ chút nữa là
tìm thấy nó. Nhưng mà nỗi khắc khoải đã siết chặt lấy họng nó trong những
cuộc săn đuổi mệt nhoài cũng chẳng thể nào sánh được với những gì mà nó
cảm thấy lúc này sau mỗi cái vồ hụt.
Sáng nay, khi cái trò này mới bắt đầu, Smirre trông đẹp mã đến mức
tưởng chừng đàn ngỗng phải lóa mắt. Smirre thích vẻ lộng lẫy: bộ lông nó
đỏ rực, ngực nó trắng, mõm nó đen, và đuôi nó dày, phong phú như lông đà
điểu vậy. Nhưng chiều tối cũng ngày hôm nay, bộ lông của Smirre rũ từng
túm rối chằng chịt, mình nó đẫm mồ hôi, đôi mắt mất hết vẻ sáng, và lưỡi
thè ra khỏi cái mõm hổn hển, sùi những bọt.