Chú bé làm thinh, ngắm phong cảnh mà mọi rừng bạch dương, mọi lùm
cây và vườn tược đều đã phô những màu đỏ, màu vàng mùa thu và những
cái hồ trải dài ra, trong xanh giữa những bờ màu vàng.
Sau một lúc im lặng, chú lại nói: "Mình cho là chưa bao giờ mình trông
thấy mặt đất đẹp như hôm nay. Cậu không nghĩ rằng cứ giam mình ở
Vemmenhưg, không được nhìn thấy chút gì của thế giới, chẳng thiệt thời
lắm sao?
- Tôi tưởng là cậu nóng lòng gặp lại bố mẹ để tỏ cho bố mẹ thấy là cậu đã
thành một người con trai tốt bụng và trung hậu đến thế nào chứ", - ngỗng
đực nói. Suốt cả mùa hè ngỗng chỉ mơ đến cái lúc đáng tự hào mà nó đáp
xuống cái sân nhỏ trước nhà ông Holger Nilsson, và ở đấy nó sẽ khoe Lông
Tơ Mịn và sáu ngỗng con với các ngỗng nhà, với đàn gà mái, với mấy bò
cái, với con mèo, và với chính mẹ Nilsson; bởi vậy mà đề nghị của Nils
chẳng làm cho nó thích mấy.
Đàn ngỗng trời dừng lại nhiều lần. Khắp nơi đều gặp được những cánh
đồng rạ rất tốt, cứ tiếc không nỡ ra đi. Thế là mãi gần tối mới đến trên địa
phận tỉnh Dalsland. Ở đây gần như đẹp hơn ở tỉnh Värmland. Hồ nhiều đến
nỗi đất chỉ còn như những dải hẹp và cao giữa các hồ. Chẳng có mấy chỗ
cho đồng ruộng, nhưng cây cối thì trái lại, như đã tìm được ở đây một chốn
thiên đường, và các bờ hồ như thể những vườn cây xanh tốt. Như thể có cái
gì đó trong không khí hay trong nước đã giữ ánh sáng mặt trời lại, trong khi
chính mặt trời đã khuất sau các dãy đồi rồi. Những vệt vàng giỡn trên mặt
nước sẫm màu và bóng loáng; và phía trên mặt đất lung linh một ánh nhàn
nhạt, phơn phớt hồng, từ đấy nổi lên những cây bạch dương màu vàng dịu,
những cây hoàn diệp đỏ thắm và những cây thanh lương trà màu vàng pha
sắc đỏ.
- " Này, ngỗng đực Mârten, thế ra cậu không cho rằng không được nhìn
cảnh vật đẹp như thế này chẳng buồn lắm sao? Nils hỏi như vậy.