CUỘC PHIÊU LƯU KỲ LẠ CỦA ĐOÀN BARSAC - Trang 117

khàn. – Vậy mà tôi chỉ thấy có năm. Sao thế?

— Một người trong bọn chúng tôi bị bệnh và bị những người của các ông

hành hạ, – Barsac trả lời.

Lại im lặng, rồi thình lình hắn hỏi:
— Các ông định làm gì ở chỗ tôi?
Câu hỏi được đưa ra bất ngờ đến nỗi chúng tôi khó nhịn được cười, mặc

dù tình cảnh của chúng tôi rất nghiêm trọng. Khỉ quá! Chúng tôi ở chỗ hắn
là trái với ý muốn của chúng tôi.

Killer lại nói, vẻ đe dọa:
— Do thám, tất nhiên rồi!
— Xin lỗi ông...– Barsac lắc đầu.
Nhưng tên kia cắt ngang. Hắn bỗng nổi cơn tức giận, đấm tay xuống bàn

và hét lên như sấm:

— Mọi người gọi ta là lãnh chúa.
Barsac lúc ấy thật tuyệt vời. Là diễn giả thành thực, ông rướn thẳng

người, đặt tay trái lên ngực và huơ tay phải:

— Từ năm 1789 người Pháp không còn có lãnh chúa nữa! – Ông trịnh

trọng tuyên bố.

Ở một chỗ nào khác vẻ trịnh trọng này của ngài Barsac chắc là ngộ

nghĩnh lắm thay nhưng ở đây, trước mặt tên súc sinh này, nó là cử chỉ thanh
cao, thật đấy! Nó có nghĩa là chúng tôi không cam chịu hạ mình trước một
kẻ phiêu lưu nghiện ngập. Tất cả chúng tôi đều tán thưởng diễn giả, kể cả
Poncin. Poncin sôi nổi:

— Ông tước quyền tự chủ của người ta nên ông tước luôn cả quyền tự do

của họ nữa.

Ông Poncin thật can đảm.
Harry Killer rướn cao đôi vai, nhìn chúng tôi chằm chằm như thể hắn

chưa trông thấy chúng tôi bao giờ. Cặp mắt của hắn lia nhanh từ người này
sang người khác. Cuối cùng, hắn dừng lại ở Barsac và ném cái nhìn sắc lạnh
vào ông, Barsac chịu đựng, không chớp mắt. Xin chúc mừng! Người con
miền Nam này đâu chỉ lắm lời: ông còn dũng cảm và đầy lòng tự trọng.
Trưởng đoàn thị sát tăng thêm uy tín đối với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.