CUỘC PHIÊU LƯU KỲ LẠ CỦA ĐOÀN BARSAC - Trang 194

ẩn kiên cố. Cung điện của hắn được ngăn ra thành nhiều khu mà nếu có
chiếm thì cũng phải chiếm từng khu một. Song giờ đây, gậy ông đập lưng
ông.

Jane khóa tất cả năm cửa đó lại, như đã đóng cửa đầu và đi xuống tầng

dưới.

Các cửa sổ của cung điện đều có chấn song chắc chắn và tấm bịt bằng sắt.

Không chần chừ, Jane đóng các tấm bịt cửa sổ ở tất cả các tầng lại, không
trừ một tầng nào cả. Sức đâu mà nàng vần được các tấm sắt nặng nề đó?
Nàng hành động, như trong mộng du, khéo léo và nhanh nhẹn. Chừng một
tiếng đồng hồ thì xong. Nàng đang ở giữa cái pháo đài thực sự được xây
bằng đá và sắt, vô cùng vững chãi.

Và chỉ đến khi đó Jane mới cảm thấy mệt. Đôi chân nàng run run. Với đôi

bàn tay đẫm máu nàng rã rời, lê bước xuống chỗ anh trai.

— Em sao thế? – anh lo lắng hỏi khi thấy nàng trong tình trạng như thế.
Sau khi lấy lại hơi, Jane kể cho anh nghe những việc đã làm.
— Chúng ta đã làm chủ cung điện, – nàng kết luận.
— Nhưng ngoài cái cầu thang này, không còn lối ra nào khác hay sao? –

người anh hỏi, anh ta không thể nào tin nổi sự việc lại biến chuyển đến như
vậy.

— Em tin là không. William bị nhốt trên sân hiên và không thể ra khỏi đó

được.

— Nhưng chúng tập trung trên đó để làm gì? – Lewis hỏi. – Chuyện gì

đang xảy ra ở đây?

Chính Jane cũng không biết. Nàng không được chứng kiến tất cả công

việc chuẩn bị khởi nghĩa. Cần phải nhìn ra bên ngoài. Họ đi lên tầng trên và
mở hé một cánh bịt cửa sổ. Tới đây, họ hiểu ngay nỗi hốt hoảng của William
Ferney và đồng bọn của hắn. Ngay dưới chân họ là bãi đáp tối đen và yên
lặng, thế nhưng bên bờ phải của sông Đỏ, họ nhìn thấy nhiều đám lửa sáng
rực, tiếng la hét giận dữ từ đó vọng đến chỗ họ. Tất cả nhà của người da đen
đều bốc cháy. Trung tâm của thành phố – khu nô lệ – là một đống lửa khổng
lồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.