CUỘC PHIÊU LƯU KỲ LẠ CỦA ĐOÀN BARSAC - Trang 66

Buồn bực nên thường lắm chuyện. Song dù sao tôi vẫn thấy ngài Barsac

đã nghĩ quá xa. May mà trung úy Lacour không nghe thấy.

Barsac không tìm ra lời đáp nên im lặng.
— Xin phép ngài dân biểu cho tôi được giới thiệu ông trung úy với ngài,

– đại úy nói, – và chia tay với các ngài.

Barsac đồng ý và việc giới thiệu đã diễn ra.
— Chắc ông trung úy có biết, – lúc ấy Barsac hỏi, – nguyên nhân dẫn đến

cái lệnh ông mang tới cho chúng tôi?

— Dĩ nhiên rồi, thưa ngài dân biểu, – viên trung úy trả lời. – Dân xứ

Aouelimmiden bất bình, đe dọa các tuyến giao thông của ta. Cần phải tăng
cường cho đồn binh Tombouctou. Đại tá điều động những đơn vị thuộc
quyền của ông ấy.

— Thế còn chúng tôi? – ông trưởng đoàn phản đối. – Cắt giảm đội hộ

tống chúng tôi như thế có khôn ngoan lắm không?

Trung úy Lacour mỉm cười:
— Chẳng có gì bất tiện cả. Khu vực này tuyệt đối yên ổn.
— Bộ trưởng Bộ thuộc địa đã nói tại Viện dân biểu và ông toàn quyền

Conakry cũng đã xác nhận, là hai bên bờ sông Niger rất bất an.

— Đó là trước đây, – trung úy Lacour vừa cười vừa trả lời.
Đại úy Marcenay bước đến.
— Xin phép ngài dân biểu cho tôi được chia tay với ngài, – anh nói.
— Sao? Nhanh vậy ư?! – Barsac thốt lên.
— Vâng ạ, – đại úy trả lời. – Tôi phải đi Ségou-Sikoro và Tombouctou

ngay, không được chậm trễ giờ nào.

— Ông đại úy hãy thi hành mệnh lệnh, – Barsac nhượng bộ, chìa tay ra

bắt, nỗi xúc động của ông đã dặn chặt cơn tức giận, – và ông hãy tin rằng
ông mang theo mình những lời cầu chúc tốt đẹp nhất. Không ai trong chúng
ta có thể quên được những ngày đã sống bên nhau và tôi tin rằng tôi đang
thay mặt cho tất cả mọi người bày tỏ lòng biết ơn đối với ông vì ông đã cảnh
giác bảo vệ và trung thành tuyệt đối với chúng tôi.

— Xin cám ơn ngài dân biểu, – đại úy đáp lại, anh cảm động thật sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.