CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 139

chiếc xe mui trần không cửa - mà tôi thấy là tuyệt đối thiếu tiện nghi - xóc
nẩy trên con đường đất xuyên qua khu rừng trước khi ra đến đường chính.

Hành trình đến bến phà thật gian nan. Những mảnh trời quang nắng hé

của ngày mới rạng đã chịu đầu hàng trước cảnh sắc âm u. Bầu trời lúc này
ngồn ngộn mây xám chì, như thể vừa bị sơn lại bằng một thứ màu than xấu
tệ. Gió cũng đã nổi lên, thốc những cơn cuồng phong vào lớp kính chắn gió
thảm hại của chúng tôi. Đây không phải thứ gió Đông ẩm ướt và nhẹ
nhàng, cũng không phải gió mistral quen thuộc thường quét sạch những
đám mây để nhường chỗ cho bầu trời xanh lơ. Đây là thứ gió lạnh băng như
quất vào người, đến từ địa cực và cuốn theo cả loạt tia chớp và tiếng sấm
ầm ì: gió mistral đen.

Khi tới cảng, tôi có cảm giác đang tiến vào một thành phố ma. Những

làn sương mù bảng lảng trên các viên gạch lát. Những dải mờ ảo sắc xà cừ
xoắn xuýt lấy nhau trong các công trình đô thị và dìm ngập những khung
vỏ tàu. Một lớp bột nhào thực thụ. Fawles đỗ chiếc Mini Moke trước chòi
gác của văn phòng trưởng cảng và đích thân đi mua vé cho tôi. Rồi ông dẫn
tôi ra tận phà.

- Tại sao ông không đi cùng tôi hả Nathan? tôi hỏi khi tiến lên cầu tàu.

Ông cũng đang gặp nguy hiểm mà, không phải sao?

Đứng lại trên bến cùng chú chó của mình, ông né tránh đề xuất của tôi

bằng cách lắc đầu.

- Cẩn trọng nhé, Raphaël.
- Hãy đi cùng tôi! tôi khẩn khoản.
- Không thể được. Kẻ nào đốt lửa thì phải tự tay dập lửa. Tôi cần phải

chấm dứt một thứ.

- Thứ gì vậy?
- Những tác hại của cỗ máy kinh khủng mà tôi đã khởi động cách đây hai

mươi năm.

Ông vẫy tay chào tôi và tôi hiểu rằng mình sẽ không biết được thêm gì

nữa. Trong khi lặng nhìn ông đi xa dần cùng chú chó, cảm giác bất đồ sởn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.