CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 161

Sau một thoáng im lặng, trung tá quyết định chia sẽ nỗi băn khoăn của

mình:

- Có điều gì đó kỳ lạ lắm. Tay chân cậu nhóc đều bị trói chặt.
- Trói bằng cái gì vậy?
- Bằng ống vặn căng. Cậu nhóc bị trói gô bằng ống vặn căng.
4.
Cơn bão nổi lên dữ dội. Mathilde đã kết thúc câu chuyện của mình được

hơn một phút. Nhốt mình trong thinh lặng, cô đe dọa Fawles lần nữa bằng
cách chĩa súng vào ông. Nhà văn đứng dậy. Đứng trước ô kính rộng, hai tay
chắp sau lưng, ông quan sát những cây thông oằn mình và dường như quằn
quại vì đau đớn dưới cơn mưa nặng hạt. Hồi lâu sau, ông điềm nhiên quay
sang cô gái:

- Nếu tôi hiểu đúng, cô cũng nghĩ là chính tôi đã giết cha mẹ cô?
- Apolline tin chắc là đã nhận ra ông trong bãi đỗ xe. Còn tôi, khi trốn

dưới gầm giường, tôi cũng đã nhìn thấy rõ rành đôi giày của ông. Vậy nên
đúng thế, tôi nghĩ ông là một tên sát nhân.

Fawles cân nhắc lý lẽ ấy mà không tìm cách gạt nó đi. Sau một hồi ngẫm

nghĩ, ông thắc mắc:

- Nhưng động cơ của tôi là gì?
- Động cơ của ông hả? Vì ông chính là người tình của mẹ tôi.
Nhà văn không giấu nổi niềm kinh ngạc.
- Vô lý. Tôi chưa từng gặp mẹ cô!
- Thế mà ông đã viết thư cho bà ấy. Vả chăng mới đây ông đã lấy lại chỗ

thư đó.

Mathilde chĩa nòng súng vào tập thư mà Fawles đã dùng một sợi ruy

băng buộc gọn lại rồi để trên bàn. Nhà văn phản công:

- Làm cách nào cô có được những lá thư này?
Mathilde lại đột nhập vào quá khứ một lần nữa. Vẫn là buổi tối ấy, vẫn

chuỗi sự kiện ấy, trong vài giờ, đã làm đảo lộn số phận của biết bao người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.