CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 162

- Buổi tối ngày 11 tháng Sáu năm 2000, trước khi bữa tối mừng sinh nhật

bắt đầu, tối đã thay quần áo để có trang phục thích hợp. Tôi đã tìm thấy
trong tủ quần áo của mình một chiếc váy hè xinh xắn nhưng lại không có
giầy phối cùng. Tôi bèn sang lục tủ quần áo của mẹ như thi thoảng vẫn làm.
Mẹ có hơn trăm đôi giày khác nhau. Và chính tại đó, trong một hộp bìa các
tông, tôi đã bắt gặp chỗ thư này. Khi đọc lướt qua chúng, trong tôi đã nảy
sinh những cảm giác trái ngược. Trước tiên là cú sốc khi phát hiện ra mẹ
mình có nhân tình, và sau đó, gần như ngoài ý muốn, là cảm giác ganh tị vì
một người đàn ông đã viết cho bà những bản văn thi vị và nồng cháy đến
thế.

- Và cô đã giữ những lá thư này suốt hai mươi năm?
- Để thỏa sức đọc chúng, tôi mang chúng về phòng mình rồi giấu trong

túi xách, tự hứa khi nào ở nhà một mình sẽ đọc lướt qua, rồi sau đó cất trả
vào chỗ cũ. Nhưng tôi đã không bao giờ có cơ hội làm vậy. Sau thảm kịch,
tôi cùng lúc mất đi cả dấu vết lẫn ký ức. Ông nội tôi, người sống cùng tôi
sau vụ thảm sát, hẳn đã cất tạm chúng ở đâu đó, cũng như nhiều đồ vật có
khả năng đưa tôi trở lại buổi tối hôm ấy. Nhưng Patrice Verneuil không
quên chúng, và ông tôi đã liên hệ tới ông sau những tiết lộ của Apolline.
Ông tôi gửi chúng cho tôi cùng với chiếc USB. Không còn nghi ngờ gì nữa:
đó là nét chữ của ông và chúng được ký tên ông.

- Đúng thế, chúng đúng là do tôi viết, nhưng điều gì khiến cô tin rằng

chúng được gửi cho mẹ cô?

- Chúng được gửi cho S. Mẹ tôi tên là Sofia và chúng được tìm thấy

trong phòng bà. Những thứ đó tạo nên cả mớ đầu mối khớp nhau, đúng
không?

Fawles không đáp. Thay vào đó, ông tiến một con tốt khác:
- Chính xác thì tại sao cô lại tới đây? Để giết tôi chăng.?
- Không phải ngay lập tức. Trước tiên, tôi muốn tặng cho ông một món

quà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.