CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 164

- Cô nghĩ giết một ai đó là chuyện dễ dàng sao? Cô… Cô nghĩ mớ đầu

mối dồn tụ kia có thể cho cô cái quyền giết tôi chăng? Chỉ vì đó là thú tiêu
khiển lành mạnh của cô?

- Không, ông có quyền bào chữa, đúng thế. Chính vì lẽ đó mà tôi chừa

cho ông khả năng trở thành luật sư của chính mình. Đó chính là điều ông
vẫn thích nhắc đi nhắc lại trong các cuộc trả lời phỏng vấn: “Từ thời niên
thiếu, vũ khí duy nhất của tôi luôn là chiếc bút Bic cũ kỹ bị gặm mòn và
một tập giấy ghi chép có kẻ ô li.” Vậy thì đấy: để bào chữa cho mình, ông
có một chiếc máy chữ, một ram giấy và nửa giờ đồng hồ.

- Chính xác thì cô muốn gì?
Tức tối, Mathilde kê nòng súng vào thái dương nhà văn.
- Sự thật! cô gào lên.
Fawles thách thức cô:
- Cô có cảm giác sự thật sẽ giúp cô gạt phăng quá khứ, giúp cô thoát

khỏi những khổ đau và bắt đầu lại từ con số không ư? Xin lỗi, nhưng đó là
một ảo tưởng.

- Cứ để tôi là người duy nhất quyết định chuyện đó.
- Nhưng sự thật không tồn tại, Mathilde ạ! Hay đúng hơn, nếu sự thật tồn

tại thì nó cũng luôn biến động, luôn sống động, luôn thay đổi.

- Tôi chán ngấy những lời ngụy biện của ông rồi, Fawles.
- Dù cô có muốn hay không thì loài người cũng không hai mặt đâu. Tất

cả chúng ta đều đang vận động trong một vùng màu xám và bất ổn nơi con
người tốt đẹp nhất vẫn có thể phạm phải tội lỗi tệ hại nhất. Tại sao cô muốn
ép bản thân mình chịu đựng thứ đó? Một sự thật mà cô không có khả năng
chịu đựng. Một tia a xít bắn vào vết thương vẫn chưa khép miệng.

- Tôi không cần ai bảo vệ. Dẫu sao thì cũng không phải là ông! cô thốt

lên.

Rồi cô chỉ chiếc máy chữ.
- Ông vào việc đi. Ngay tức khắc! Hãy kể cho tôi phiên bản của ông:

những sự việc thuần túy, chỉ những sự việc thôi. Không văn phong, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.