CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 19

Ông chủ hiệu sách cũng đã nhận ra tôi, liền trang trọng mời tôi ngồi cùng

bàn, gọi cho tôi một ly nước chanh như thể tôi mới mười hai tuổi.

- Tôi chẳng thà báo cho cậu biết ngay: đến cuối năm tôi sẽ đóng cửa hiệu

sách, ông thông báo cho tôi không hề rào trước đón sau.

- Thế là thế nào?
- Chính vì lý do này mà tôi tìm một nhân viên đấy: để sắp xếp sách vở,

đôi chút về kế toán và một cuộc kiểm kê vĩ đại sau cùng.

- Ông xác định đóng hẳn cửa hiệu sao?
Ông gật đầu đoạn dùng miếng bánh mì vét nốt chút dầu ô liu còn sót lại.
- Nhưng tại sao chứ?
- Không cầm cự được nữa chứ sao. Hoạt động chỗ tôi sụt giảm liên tục

theo năm tháng và sẽ không ổn thỏa hơn được. Rốt cuộc, cậu thừa biết tình
hình rồi đấy: chính quyền công lặng lẽ để những gã khổng lổ Mạng, vốn
không trả thuế má gì cho nước Pháp, mặc sức phát triển hưng thịnh.

Ông chủ hiệu sách thở dài, trầm ngâm tư lự vài giây rồi nói thêm, nửa

cam chịu số phận nửa, khiêu khích:

- Với lại, chúng ta hãy thực tế lên: tại sao phải tự chuốc khổ vào thân để

tới một hiệu sách trong khi cậu có thể đặt giao một cuốn sách tới tận nhà
mình chỉ bằng ba nhát bấm trên iPhone kia chứ!

- Có đầy lý do mà! Ông đã thử tìm người mua lại hiệu sách chưa?
Audibert nhún vai.
- Chẳng ai buồn quan tâm đến chuyện đó đâu. Ngày nay, chẳng gì sinh

lời kém như sách vở. Tiệm của tôi không phải hiệu sách đầu tiên đóng cửa,
càng không phải hiệu sách cuối cùng.

Ông dốc phần rượu vang còn lại trong chiếc bình nhỏ vào ly rồi uống

một hơi cạn sạch.

- Để tôi dẫn cậu đi thăm La Rose Écarlate, ông nói đoạn gấp khăn ăn lại

rồi đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.