CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 22

dành một khoảng thời gian đáng kể cho việc đọc những cuốn sách nghiêm
túc ấy.

Không đợi tôi trả lời, ông tiếp tục bốc hỏa:
- Nói thẳng giữa chúng ta với nhau nhé, ở Pháp còn lại bao nhiêu độc giả

đúng nghĩa đây? Mười nghìn? Năm nghìn? Có lẽ ít hơn đấy.

- Tôi thấy ông hơi bi quan.
- Không đâu, không hề! Cần phải thừa nhận chuyện này: chúng ta đang

bước vào một hoang mạc văn học. Ngày nay, tất cả mọi người đều muốn
trở thành nhà văn và không còn ai đọc sách nữa.

Để thoát khỏi cuộc trò chuyện, tôi chỉ cho ông thấy bức ảnh chụp Fawles

dán trong album.

- Nathan Fawles này, ông quen ông ấy sao?
Audibert nhíu mày, môi bĩu ra vẻ nghi hoặc.
- Đôi chút. Rốt cuộc, nếu chỉ chừng ấy thôi đã là quen biết Nathan

Fawles…

Ông rót cho tôi một tách cà phê đậm đặc như mực viết.
- Fawles tới đây vào năm 1995 hay 1996 gì đó để ký tặng sách, đó là lần

đầu tiên ông ấy đặt chân lên đảo. Ông ấy đã lập tức phải lòng nó. Thậm chí
chính tôi đã giúp ông ấy mua nhà, căn biệt thự Nam Thập Tự. Nhưng sau
đó, mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên gần như không tồn tại.

- Thi thoảng ông ấy vẫn tới hiệu sách chứ ạ?
- Không, không bao giờ.
- Nếu tôi tới gặp Fawles, ông có nghĩ ông ấy sẽ đồng ý ký tặng tôi một

cuốn sách không?

Audibert lắc đầu thở dài:
- Tôi thực lòng khuyên cậu quên cái ý tưởng đó đi: đấy là cách tốt nhất

để cậu lãnh một phát súng.

PHỎNG VẤN NATHAN FAWLES DO HÃNG THÔNG TẤN AFP

THỰC HIỆN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.