CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 30

- Ngươi muốn viết văn từ khi nào thế?
- Vốn dĩ xưa nay rồi ạ. Tôi chỉ quan tâm đến việc đó thôi.
Tranh thủ lúc ông chú ý, tôi bắt đầu một màn độc thoại hòng giải thích từ

ngày bé, việc đọc sách và viết văn đã là những chiếc phao cứu sinh giúp tôi
chịu đựng sự tầm thường và phi lý của thế giới như thế nào. Nhờ sách vở,
tôi đã tự xây cho mình một thành trì bên trong ra sao, cái thành trì mà…

- Ngươi còn lải nhải những điều sáo rỗng đó lâu không? ông ngắt lời tôi.
- Đó không phải là những điều sáo rỗng, tôi tự ái phản đối rồi cất lại tập

bản thảo vào ba lô.

- Giá như hôm nay bằng tuổi ngươi, ta sẽ có những tham vọng khác chứ

không muốn trở thành nhà văn.

- Tại sao vậy?
- Bởi lẽ cuộc sống của một nhà văn là thứ kém mê hoặc nhất trấn đời,

Fawles thở dài. Ngươi sống một đời như xác sống, cô độc và tách biệt với
những người khác. Cả ngày ngươi mặc nguyên bộ pyjama và hủy hoại đôi
mắt mình trước một màn hình, chén pizza nguội ngắt trong lúc trò chuyện
với những nhân vật tưởng tượng rốt cuộc sẽ khiến ngươi phát điên. Ngươi
mất nhiều đêm đổ mồ hôi sôi nước mắt để viết ra một câu mà ba phần tư
lượng độc giả ít ỏi của ngươi thậm chí còn không để ý. Làm nhà văn là thế
đấy.

- Suy cho cùng, đâu phải chỉ có thế…
Fawles tiếp tục nói như thế không nghe thấy gì:
- Và điều tệ hại nhất, đó là rốt cuộc ngươi trở nên nghiện cuộc sống thối

tha đó bởi lẽ ngươi ảo tưởng rằng với cây bút và bàn phím của mình, ngươi
đang trở thành một đấng tạo hóa, có thể vá víu thực tại.

- Với ông, nói ra điều này thì dễ thôi. Ông có mọi thứ rồi mà.
- Ta có cái gì chứ?
- Hàng triệu độc giả, danh tiếng, tiền bạc, những giải thưởng văn

chương, những cô gái sẵn sàng lên giường cùng ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.