CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ - Trang 525

“Bá Tiền.” Nhạc Tư Trà thấy người quen lẫn giữa đám đông, cao giọng

gọi.

Người phía trước thấy họ, tự giác nhường đường khiến cho hai người đi

vào, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Art.

“Tư Trà, cháu tới rồi!” Vốn đang chăm chú nhìn cửa sơn động chợt nghe

người gọi, bà quay lại thì thấy Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình.

“Vâng, bá à, chỗ này là sao vậy?” Trong lúc nói chuyện, Nhạc Tư Trà

liếc nhìn sơn động, sơn động rất sâu, bên trong phủ đày rêu xanh, vì bị
khuất bóng nên chỉ có thể thấy được cách cửa chừng mấy mét. Cửa động có
thể cho phép hai người cùng lúc đi vào, vào thêm 2,3m, cửa động chợt thấp
xuống, khiến người ta phải tiếp tục đi khom.

“Động này vốn ở phía dưới tảng đá kia, còn không biết bên trong như thế

nào, ông nhà bá cùng vài người nữa trong thôn đã xuống thăm dò.” Bá Tiền
giải thích.

“Không biết có kho báu gì không nha?” người nói là bá Liễu, thường

ngày thích nhất là buôn chuyện.

“Bà xem TV nhiều quá đấy, chúng ta ở đây cả đời, đã có chuyện gì lớn

xảy ra chưa? Cướp còn không có nữa là kho báu!” Người đàn ông trung
niên có vẻ không đồng ý, rút điếu thuốc ra, nói.

“Biết đâu chứ, nếu không có bảo tàng, ai mà tới chứ! Tôi nghĩ là có thể

lắm.” Trong đám người cũng bắt đầu nghị luận.

“Được rồi, đừng nói, có hay không chờ mấy ông ấy ra sẽ biết, không

phải sao?” giọng bá Tiền lớn, vừa cất tiếng là át cả đám đông.

Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình tới chậm, người vào núi đã được một lúc,

vậy nên, không đợi bao lâu liền thấy một người đầy bùn đất chui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.