CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI - Trang 143

định sẽ không có đầy đủ được ! Hơn nữa, bà xem nam hài trong thôn của
chúng ta đi, nhìn thấy cũng biết là về sau không có tiền đồ gì rồi, đem nữ
nhi gả cho bất kì một ai trong bọn họ, đừng nói là nữ nhi sẽ giúp chúng ta
hưởng phúc không chừng còn muốn chúng ta giúp đỡ lại nhà bọn họ ấy !”

“Đúng vậy!” Dương thị càng nói càng hăng hái, “Cho nên ta liền nghĩ

tới , Tương Liên nhà chúng at năm nay chỉ mới bảy tuổi , chờ thêm vài năm
nữa con bé sẽ trưởng thành, ông xem con bé thật may là giống tôi, thân thể
của nó là hàng tốt đấy, chắc chắn chỉ cần vài vị lão gia hoặc thiếu gia trên
trấn nhìn thấy thì trong lòng sẽ không bỏ được, nhất định sẽ đến nhà chúng
ta cầu hôn! Đến lúc đó chúng ta chẳng cần chuẩn bị của hồi môn gì hết , có
khi còn được nhận thêm một khoản tiền lớn linh tinh nữa, buôn bán kiểu
này chắc chắn là lời rồi !”

“Còn nữa, chúng ta phải mau nghĩ cách yêu cầu cha mẹ cho chúng ta ra

ở riêng đi!” Ngay sau đó Dương thị lại giảm thấp giọng nói xuống, “Chính
ông nghĩ lại xem, nếu trong nhà phân ra thì ba phòng sẽ phân công nhau
phụng dưỡng cha mẹ, hơn nữa ông lại đứng hàng thứ ba trong nhà, tạm thời
không đến phiên tam phòng chúng ta đến phụng dưỡng cha mẹ. Đến lúc
Tương Liên được gả đi thì chỉ có hai người chúng ta sẽ nhận một khoản tiền
lớn! Nếu nhà này lúc đó chưa phân ra ở riêng thì tiền thưởng sẽ bị cha mẹ
giữ lấy, ngộ nhỡ bây giờ chúng ta không ra ở riêng thì làm sao đây, không
phải là uổng công nuôi nhi nữ rồi sao!”

Phương thị ở ngoài cửa nghe được cả người run rẩy, tay chân lạnh như

băng.

Ngay khi Dương thị đem toàn bộ những tính toán cằn nhằn nói ra hết,

Phương thị đột nhiên cầm cái bát bánh gạo trong tay ném xuống đất, miệng
quát tháo : “Hai cái đồ súc sinh các ngươi lương tâm bị chó ăn hết rồi! Lại
có thể giữa ban ngày ban mặt ở trong nhà nghĩ cách bán khuê nữ!” Nói
xong, liền bước đến trước cửa , nhấc chân đá văng cửa tây phòng ra.

Dương thị cũng không ngại Phương thị ở ngoài cửa nghe lén, giật mình,

đảo mắt từ trên giường đứng lên, run run rẩy rẩy chỉ vào Phương thị chột dạ
nói : “Mẹ, ngài sao có thể ở ngoài cửa nghe lén hai người bọn con nói
chuyện chứ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.