Trần Vi ngửi một cái, bất mãn nói: “Đổi, lấy loại mạnh hơn.”
Hỉ nương bị doạ sợ, vội khuyên nhủ: “Ôi tổ tông của tôi ơi, ngài ngửi
thôi, nghìn vạn lần đừng mở khăn hỉ lên, cái này phải đợi tân lang đến vén
lên à, lấy khăn hỉ xuống là điềm xấu.”
“Ngươi ngoan ngoãn đổi rượu, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.” Trần Vi
thản nhiên nói.
Hỉ nương âm thầm lau mồ hôi, lòng nói đồi thì đổi, tân nương tử say
khước so với tháo hỉ khăn xuống còn tốt hơn, hơn nữa cũng không lâu, , tân
lang quan sẽ nhập động phòng.
Trần Vi cầm lấy ly rượu mạnh được hỉ nương đưa cho, cách hỉ có thể
ngửi thấy một mùi hương tinh khiết và thơm.
Kỳ thực tửu lượng của nàng không có tốt, lúc ở nhà, trưởng bối ít khi
cho nàng uống rượu. Còn nếu al2 bình thường, nàng sẽ không uống rượu
mạnh thế đâu, nhưng hôm nay tình huống bất đồng. . . Say rồi thì sẽ không
biết gì hết.
Cẩn thận đưa chén rượu đến dưới khăn hỉ, thử nhấp một hớp nhỏ.
Cay.
Cảm gíac nóng rát truyền từ đầu lưỡi đến cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn
thoáng cái đỏ hồng.
Nàng nhắm chặc hai mắt, xem như là uống thuốc, mạnh mẽ uống hết
một hơi. Toàn bộ cổ họng như bị đốt cháy, đau đến mức hai mắt ẩn lệ.
“Ôi cô nãi nãi à, ngài đừng có hành hạ mình như vậy” Hỉ nương có chút
hoảng, nhận lấy ly rượu Trần Vi đưa tới , đang muốn cất, lại nghe Trần Vi
nói:
“Rót nữa.”
Như vậy, uống đủ ba ly.
Trần Vi cảm giác cổ họng không đau rát, mà thấy ấm, còn thật thoải
mái. Chỉ là, cùng lúc đó, đầu hơi choáng váng, cả người hơi nóng, như nhũn
ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc nàng sắp không ngồi vững trên
giường, eo bị một vòng tay hữu lực ôm lấy.
Bên tai, không còn nghe tiếng càu nhàu của hỉ nương.