CUỘC SỐNG Ở TRƯỚC MẶT - Trang 142

- Inch ’Allah, madame Rosa nói. Bà sắp chết rồi.
- Inch’Allah, madame Rosa.
- Bà thật sung sướng vì được chết, Momo ạ.
- Tất cả chúng cháu đều sung sướng thay cho bà, madame Rosa ạ. Ở

đây bà có toàn bạn là bạn. Ai cũng muốn điều tốt cho bà.

- Nhưng không được để họ đưa bà đến bệnh viện đâu đây Momo.

Bằng bất cứ giá nào cũng không.

- Bà cứ yên tâm đi mà.
- Họ sẽ dùng vũ lực bắt bà phải sống, ở bệnh viện ấy, Momo ạ. Họ có

luật lệ quy định điều đó. Những đạo luật Nuremberg thực thụ. cháu thì
không biết chúng, cháu còn trẻ quá.

- Cháu có bao giờ trẻ quá cho cái gì đâu madame Rosa.
- Bác sĩ Katz sẽ khai báo bà với bệnh viện và họ sẽ đến tìm bà.
Tôi không đáp. Nếu người Do Thái bắt đầu tố giác lẫn nhau thì tôi, tôi

sẽ không xía vào cho mệt ra. Người Do Thái thì tôi mặc xác, họ cũng là
người như những người khác cả thôi.

- Họ sẽ không phá thai bà ở bệnh viện đâu.
Tôi vẫn lặng thinh. Tôi cầm tay Madame. Như thế, ít ra tôi cũng

không nói dối.

- Momo, họ đã để ông ta phải khổ sở bao lâu, cái ông nhà vô địch ở

Mỹ ấy?

Tôi làm bộ ngu ngơ.
- Ông nhà vô địch nào cơ ạ?
- Ở Mỹ ấy? Bà nghe cháu nói thế lúc cháu kể với ông Waloumba.
Quỷ thật.
- Madame Rosa, ở Mỹ có kỷ lục thế giới nào mà họ không giữ cơ chứ,

đó là những nhà thể thao vĩ đại. Ở Pháp, chỗ Olympique Marseille ấy, thì
chỉ toàn người nước ngoài. Còn có cả người Braxin và linh tinh phèng cả
lên. Họ sẽ không lấy bà đâu. Ý cháu là bệnh viện ấy.

- Cháu thề với bà...
- Bệnh viện ấy à, cháu còn đây thì đợi đến sang năm nhé, madame

Rosa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.