CUỘC SỐNG Ở TRƯỚC MẶT - Trang 44

Bác còn muốn thêm cái gì đó nhưng bác nhìn tôi rồi đứng dậy và dẫn

tôi ra khỏi phòng. Tôi phải dán tai vào cửa để hóng hớt.

- Bác sĩ, tôi sợ nó bị di truyền lắm.

- Đủ rồi đấy bà Rosa. Trước tiên, bà còn không biết bố nó là ai, người

phụ nữ tội nghiệp ấy làm cái nghề ấy cơ mà. Và dẫu thế nào đi nữa, tôi đã
giải thích với bà là nó không có nghĩa gì rồi. Có đến cả nghìn lý do khác
nhau liên quan. Nhưng rõ ràng nó là một đứa trẻ rất nhạy cảm và cần tình
thương.

- Dẫu sao tôi cũng không thể tối tối đến liếm mặt nó được đâu bác sĩ.

Nó moi đâu ra những ý nghĩ đó nhỉ? Và sao ở trường họ lại không muốn
giữ nó?

- Tại giấy khai sinh bà làm cho nó không dính dáng gì đến tuổi của nó

cả. Bà mết thằng bé này quá.

- Tôi chỉ sợ người ta lấy mất nó. Ông để ý mà xem, người ta có chứng

tỏ được gì cho nó đâu. Tôi ghi nó lên một mẩu giấy hoặc nhớ thầm nó trong
đầu, vì bọn họ toàn sợ bị lộ. Gái đĩ hủ bại không được giáo dục con mình vì
bị truất quyền phụ huynh. Với bài đấy, người ta có thể giữ họ và mặc cả
hàng năm trời, họ thà chịu tất còn hơn là mất con. Có những kẻ dẫn gái là
mô ca chính hãng vì không ai còn muốn làm việc của mình nữa.

- Bà là một phụ nữ tử tế, bà Rosa ạ. Tôi sẽ kê thuốc an thần cho bà.

Tôi chả thu thêm được gì. Mà chỉ càng chắc chắn rằng bà Do Thái có

điều giấu giếm nhưng tôi cũng không nằng nặc muốn biết. Biết càng nhiều
càng không hay ho gì. Bạn tôi anh Le Mahoute cũng con gái đĩ bảo ở chỗ
chúng tôi úp mở là chuyện thường tình với luật số đông. Anh bảo một phụ
nữ làm mọi việc chỉn chu lỡ sinh con ngoàikế hoạch và quyết định giữ nó
lại thì luôn có cơ bị chính quyền điều tra và khônggì có thể tệ hơn, nó sẽ
không dung thứ. Người mẹ toàn phải giơ đầu chịu báng trong những hoàn
cảnh như chúng tôi, vì người bố được luật số đông bảo vệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.