CUỘC SỐNG Ở TRƯỚC MẶT - Trang 52

ĐÃ MẤY THÁNG TRỜI ngân phiếu không về nữa và với Banania,

madame Rosa còn chưa bao giờ nhìn thấy màu tiền của nó trừ mỗi lúc nó
chân ướt chân ráo, vì Madame đòi trả trước hai tháng. Giờ thì nó đã được
nuôi không đến bốn tuổi và ăn ở chẳng chút ngại ngùng, cứ như đã tiền
nong sòng phẳng. Madame Rosa đã tìm được cho nó một nhà nọ vì thằng
cu này lúc nào cũng số son. Moïse còn trong thời gian sát hạch thì ăn ngay
tại cái gia đình từ sáu tháng nay vẫn cứ quan sát nó để chắc chắn nó đảm
bảo chất lượng và không bị động kinh hay lên cơn bạo lực. Các cơn bạo lực
là điều các gia chủ dè chừng nhất khi muốn một đứa trẻ, đấy là điều đầu
tiên cần phải tránh nếu muốn được nhận làm con nuôi. Đối với những đứa
đến ở qua ngày và để nuôi miệng madame Rosa, cần có một trăm mười hai
quan một tháng, ngoài ra còn phải tính thêm thuốc thang và số tiền mà
người ta không cho Madame mua chịu. Cho một mình madame Rosa thôi là
mỗi ngày đã không thể tiêu dưới mười lăm quan mà không gây ra những
điều tàn khốc, kể cả khi người ta để cho Madame thanh mảnh đi. Tôi nhớ
đã nói thẳng tuột điều đó với Madame, phải gầy bớt thì mới ăn ít đi được,
nhưng điều đó thật khó khăn với một bà già lủi thủi. Madame cần đến chính
mình nhiều hơn những người khác. Khi không có ai kề cận yêu thương thì
mọi thứ liền biến thành mỡ béo. Tôi lại bắt đầu lảng vảng ở khu Pigalle nơi
vẫn có Maryse, cái bà dạo nọ đã phải lòng tôi vì tôi còn bé con. Nhưng tôi
sợ thon thót vì mô ca sẽ bị bỏ tù và chúng tôi buộc phải gặp nhau trong lén
lút. Tôi đợi bà trước cổng một nhà đậu xe, bà đến thơm tôi, cúi xuống, nói
“trái tim xinh đẹp của ta, ước gì ta có một đứa con trai như cháu” rồi thảy
cho tôi tiền công của lượt đó. Tôi cũng tận dụng Banania nhà chúng tôi để
đi xoáy trộm ở các cửa hàng. Tôi để nó một mình cùng nụ cười tươi làm
đám đông mê mẩn và nó khiến họ bu đặc xung quanh vì những tình cảm
xúc động và trìu mến mà nó khơi dậy. Bọn Đen, lúc mới bốn năm tuổi,
được vị tha nhất mực. Nhiều lần tôi cấu để nó khóc, mọi người bao bọc nó
trong niềm thương cảm còn tôi cùng thời gian đó cuỗm những thứ có thể
tiêu hóa được. Tôi có một chiếc áo khoác dài trùm gót với những cái túi
tàng hình mà madame Rosa khâu tay cho tôi. Đói thì đầu gối phải bò. Để đi
ra, tôi quắp Banania lên, đứng xếp hàng sau một bà đang trả tiền và người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.