CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 111

“Tức là ông ấy đã giết người ở Việt Nam?”

“Đúng vậy, ông ấy đã giết người. Mà còn là rất nhiều người.”

“Cháu có thể hiểu tại sao luật sư bào chữa không muốn ông đứng ra làm

nhân chứng.”

“Đó là chiến tranh. Cậu sẽ giết người khi xảy ra chiến tranh.”

“Cháu vẫn không hiểu là làm cách nào mà việc nói với tòa về việc Carl

đã giết người trong chiến tranh lại có thể bảo vệ cho ông ấy. Cháu sẽ nghĩ
rằng nếu cháu đang có mặt trong một cuộc chiến và buộc phải giết người -
theo những gì mà ông vừa nói… rất nhiều người - thì việc giết chóc đó có
thể dễ dàng hơn đối với cháu.”

“Có rất nhiều thứ mà cậu không hiểu được.”

“Vậy thì hãy làm cho cháu hiểu đi,” tôi nói, và trở nên bực bội. “Đó là lý

do vì sao cháu lại ở đây.”

Virgil nghĩ ngợi một lát rồi cúi xuống, dùng hai tay kéo ống quần kaki

bên phía chân bị mất lên đến gần đầu gối, để lộ ra chiếc chân giả bằng kim
loại sáng bóng mà tôi đã có lần nhìn thấy từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp
nhau. Chiếc chân giả kéo dài từ phần giữa đùi nối với xương bánh chè bằng
nhựa trắng bao phủ một khớp nối hình lò xo, to bằng một bàn tay. Virgil vỗ
vỗ vào bên cẳng chân kim loại của mình và nói. “Thấy không?” Ông ta hỏi.
“Đây là những gì mà Carl đã làm.”.

“Carl là lý do tại sao ông lại bị mất một bên chân ư?” “Không.” Ông ta

mỉm cười. “Carl là lý do tại sao tôi lại có thể ở đây để kể cho cậu về chiếc
chân bị cụt này. Carl là lý do tại sao tôi vẫn còn tồn tại cho đến ngày hôm
nay.” Virgil tuột ống quần xuống, nhoài người về phía trước, chống hai
khuỷu tay lên đùi. “Đó là vào tháng 5 năm 1968. Chúng tôi đang đóng quân
tại một căn cứ hỏa lực nhỏ trên một sườn núi phía tây bắc thung lũng Quế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.