CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 114

Virgil hít một hơi thật sâu, và lại một lần nữa không cầm được nước mắt.

“Cậu nên chứng kiến cảnh tượng đó. Anh ấy cầm khẩu súng trường của tôi
lên với bàn tay trái trong khi anh ấy lên nòng băng đạn cuối cùng từ khẩu
súng trường của mình, rồi dùng cả hai khẩu súng để bắn cùng lúc. Rồi anh
ấy thả khẩu M-16 của mình ngang ngực tôi và dùng duy nhất khẩu của tôi
mà bắn. Tôi nhanh tay nạp một băng mới vào khẩu súng trường của anh ấy
và đưa trở lại cho anh ấy ngay khi tôi lại nạp băng đạn tiếp theo cho khẩu
của mình.

“Carl có bị trúng đạn không?”

“Anh ấy bị trúng một phát vào bắp tay trái, một viên khác chỉ đủ sức làm

lõm một vết trên mũ bảo hiểm, và một viên khác nữa làm gót giày của anh
ấy bật ra. Nhưng anh ấy không mảy may đến chuyện đó. Thật là một cảnh
tượng khó quên.”

“Cháu cũng cá là như vậy,” tôi nói.

Virgil lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi, kể từ khi ông ta bắt đầu kể câu

chuyện của mình.

“Cậu đã bao giờ xem những bộ phim cũ kĩ về chiến tranh chưa,” ông ta

hỏi, “bộ phim với hình ảnh những người đồng đội hứng đạn cho bạn mình
và hò hét bạn mình phải tiếp tục tiến lên tự cứu lấy bản thân, để mặc anh ấy
lại đằng sau.”

“Vâng,” tôi trả lời.

“Ồ, tôi chính là người anh em kia. Tôi đã trúng đạn và cảm thấy mình

không còn cầm cự được nữa, và tôi biết điều này. Tôi mở miệng muốn nói
với Carl rằng hãy để mặc tôi ở đó và tự bảo vệ mình, vậy mà những điều tôi
nói ra lại là “Đừng bỏ mặc tôi lại đây.” Virgil nhìn vào những đầu ngón tay
đang được đặt gập lại trên đùi mình. “Tôi đã quá sợ hãi,” ông ta nói, “có
thể nói là khoảnh khắc đó sợ hãi hơn bất cứ điều gì tôi đã trải qua suốt cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.