CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 128

Tôi mỉm cười với thằng bé, để nó biết rằng không có vấn đề gì với nó.

“Làm thế nào mà em lại có những vết bầm này?” Tôi hỏi. Thằng bé tiếp tục
nhìn vào góc nhà, chẳng hề mở lời. Tôi ngồi ở góc giường, cạnh Jeremy,
đặt khuỷu tay lên đầu gối và dừng lại một chút để giữ bình tĩnh. “Jeremy,”
tôi lên tiếng. “Việc này rất quan trọng, anh và em không được giữ bí mật
với nhau. Anh là anh trai của em. Anh ở đây là vì em. Em sẽ không gặp bất
cứ phiền toái nào cả. Nhưng em không được giữ bí mật với anh. Em phải
nói cho anh chuyện gì đã diễn ra.”

“Có lẽ…”, đôi mắt thằng bé lảng ra một điểm cố định khác trong khi

trong tâm trí đang vật lộn để quyết định mình nên làm gì. “Có lẽ Larry đã
đánh em.”

Tôi nắm chặt tay, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Thấy không,”

tôi nói, “em không làm chuyện gì sai cả. Em cũng không gặp rắc rối gì
đúng không. Ông ta đã đánh em như thế nào?”

“Có lẽ ông ta đã đánh em bằng chiếc điều khiển từ xa.”

“Ông ta đã đánh em bằng chiếc điều khiển ư? Chiếc điều khiển tivi ư?

Tại sao?”

Một lần nữa Jeremy lại ngoảnh mặt đi. Tôi đã đặt quá nhiều câu hỏi cho

thằng bé. Tôi đặt một tay lên bờ vai thằng bé chỉ để nó hiểu rằng mọi thứ
vẫn ổn, như bạn không thể làm khác với Jeremy. Tôi mỉm cười với Jeremy
và nói rằng nó cần phải ngủ và sẽ có những giấc mơ đẹp. Tôi bật bộ phim
yêu thích của thằng bé lên, tắt điện và đóng cửa lại. Bất kể Larry là ai đi
chăng nữa - ông ta và tôi sẽ phải nói chuyện với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.