CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 132

hơi thành mây khói đối với tôi, chẳng còn nghe thấy gì ngoài những tiếng
ồn của xe cộ vọng lại từ đằng xa. Tôi nhấn mũi và trán của Larry lên những
viên sỏi trên lối vào. “Tôi biết ông đã làm những gì với em trai tôi.” Tôi
nói.

Larry không đáp, vì vậy tôi tiếp tục nhấn mạnh và siết chặt tay ông ta

thêm nữa và ông ta bắt đầu rên rỉ.

“Để tôi nói rõ với ông nhé,” tôi nói. “Nếu ông chỉ cần động vào Jeremy

thêm một lần nữa, tôi sẽ vùi dập ông theo cái cách mà ông chưa từng bao
giờ phải nếm trải đâu. Không ai được động đến em trai tôi. Ông hiểu chứ?”

“Chết tiệt,” ông ta phản ứng.

“Ông trả lời sai rồi,” tôi nói, kéo đầu ông ta lên khỏi mặt bê tông rồi

nhấn mạnh trở lại, đủ mạnh để tạo nên một “dấu ấn” và khiến ông ta phải
chảy chút máu. “Tôi nói: ông đã hiểu chưa?”

“Rồi,” ông ta nói.

Tôi giật Larry đứng lên và đẩy mạnh ông ta về phía đường. Ông ta bước

xuống lề đường, tay giữ lấy chiếc mũi và trán đang chảy máu của mình, nói
cái gì đó trong hơi thở hổn hển mà tôi không thể nghe rõ. Tôi chuyển sự
chú ý về phía mẹ.

“Ông Bremer đã gọi cho con.”

“Ta và ông ấy chỉ đến sòng bạc,” bà nói. “Chúng ta mới đi một vài ngày

thôi.”

“Mẹ đang nghĩ gì vậy? Mẹ không thể để thằng bé lại một mình trong một

vài ngày được.”

“Giờ nó đã mười tám tuổi rồi,” bà nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.