CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 145

phiên tòa chỉ như đang xem một bộ phim truyền hình? Đó là những gì tôi
muốn nói ở đây.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra với Bộ Quốc phòng? Vì sao họ không giải mã

các con số đó?”

“Đối với họ, chúng ta không phải là đối tượng thuộc diện ưu tiên.

Chuyện này xảy ra vào thời điểm trước khi cậu được sinh ra, nhưng vào
năm đó, 1980, Iran đã bắt giữ năm mươi hai lính Mỹ làm con tin. Đó cũng
là năm diễn ra bầu cử. Mọi người đều tập trung vào cuộc khủng hoảng, tôi
không thể yêu cầu ai đó nói chuyện với tôi hay gọi lại cho tôi được. Và do
đó, bưu kiện mà tôi gửi cho họ cũng biến mất vào một hố đen nào đó. Sau
phiên tòa, tôi đã gọi điện cho họ để thông báo rằng đã quá muộn, và họ
không cần phải giải mã đoạn nhật ký đó nữa. Họ cũng chưa tìm ra được
rằng đoạn mật mã đó nói lên điều gì.”

“Công tố viên đã bao giờ cố gắng lý giải đoạn mã hóa đó chưa?”

“Tôi không nghĩ vậy. Ý của tôi là, vì sao ông ta phải làm như thế? Các

kết luận đều nghiêng về phía bất lợi cho Iverson. Ông ta không cần thiết
phải giải mã chúng. Ông ta biết rằng ban bồi thẩm sẽ nghĩ theo chiều hướng
mà ông ta nói với họ.”

Tôi lái xe vào bãi đỗ xe của Hillview và đỗ xe tại đó, tựa đầu vào lưng

ghế. Tôi có một câu hỏi cuối cùng, nhưng tôi lại chần chừ, liệu có nên hỏi
hay không. Một phần trong tôi muốn tin rằng ông ta không phải là một con
quái vật như công tố viên đã nói. Nhưng tôi muốn biết sự thật. “Ông
Collins, một người bạn của tôi nghĩ rằng Carl không muốn những điều bí
mật trong cuốn nhật ký được tiết lộ. Cô ấy nghĩ rằng ông ta biết rằng nó sẽ
là mũi dao chĩa thẳng vào ông ấy. Liệu điều này có đúng không?”

“Bạn của cậu là người rất sâu sắc đấy,” Collins đáp, có vẻ trầm ngâm.

“Chúng tôi cũng đã có cuộc thảo luận tương tự như vậy vào ba mươi năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.