CHƯƠNG
2
H
ầu hết mọi người chưa bao giờ nghe nói về vùng Austin, bang
Minnesota, còn nếu có ai biết về nó thì chắc có lẽ là do cái tên Spam, một
sản phẩm thịt lợn muối không bao giờ thối rữa và là nguồn cung cấp thực
phẩm cho binh lính và người tị nạn trên khắp thế giới. Đó là niềm tự hào, là
chiếc “vương miện” của công ty Cổ phần Thực phẩm Hormel - có biệt danh
- được đặt vì lợi ích của quê hương tôi - Spam Town. Họ thậm chí còn có
một bảo tàng nằm tại Austin để ca ngợi sự vĩ đại của Spam. Và nếu như
điều này để lại một vết nhơ, như một dấu tù trên tiến trình lịch sử của
Austin, ở đây đã không diễn ra một cuộc đình công lịch sử.
Cuộc đình công xảy ra vào bốn năm trước khi tôi ra đời, nhưng những
đứa trẻ lớn lên tại Austin đã sớm được học về cuộc đình công này như cái
cách mà một số đứa trẻ khác tìm hiểu về Lewis và Clark
hay về bản
Tuyên ngôn Độc lập. Một cuộc suy thoái vào đầu những năm 1980 đã ảnh
hưởng không nhỏ đến nhu cầu tiêu dùng của các sản phẩm công nghiệp thịt
sữa, vì vậy Hormel đã xin ý kiến của hội đồng công ty để cắt giảm một
khoản chi phí cho tiền lương rất lớn. Tất nhiên, điều này xảy ra như một cú
ngã mà bạn không bao giờ có thể vực dậy được, và cuộc đình công bắt đầu.
Sự chen lấn, xô xát giữa những người biểu tình đã dẫn đến bạo loạn. Tình
trạng bạo lực thu hút giới truyền thông, thậm chí một đội quay phim truyền
hình đã chốt máy bằng hình ảnh của một chiếc trực thăng bị lao thẳng vào
cánh đồng ngô gần Ellendale. Cuối cùng chính phủ đã phải phái lực lượng
Vệ binh Quốc gia đến để đàn áp vụ việc này, tuy nhiên, bạo lực và sự thù
địch đã để lại những tàn dư trên thị trấn này, những vết nhơ mà một số
người đã coi nó là bản chất điển hình của nơi đây. Bản thân tôi chỉ nhìn
nhận nó như một vết sẹo tồi tệ. Giống như bất kể một thị trấn nào khác,
Austin cũng có những điểm tốt, hồ bơi, phòng nha, tu viện Carmelite, sân
bay riêng của thành phố, và chỉ cách thành phố nổi tiếng Mayo Clinic ở