CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 180

“Ta đã ra lệnh cho cậu!”

“Cô bé ấy chỉ là dân thường thôi.”

“Con bé đang chạy trốn, điều đó có nghĩa là con bé là Việt cộng.”

“Sarge, cô bé ấy đang chạy về nhà.”

Gibbs chỉ thẳng vào mặt Carl. “Iverson, ta đã ra mệnh lệnh cho cậu. Cậu

không bao giờ được phép chống lại lệnh của ta thêm một lần nào nữa, ta sẽ
nã một viên đạn vào chính giữa sọ của cậu. Cậu nghe rõ chưa?”. Bọt mép
sùi ra từ khóe miệng của hắn ta khi hắn ta phỉ nhổ cơn giận dữ của mình
vào Carl. Cô bé đó, có lẽ chưa đến mười lăm tuổi, đang chạy thục mạng về
nhà, và Carl có thể nghe thấy cô bé đang nói chuyện với một ai đó trong
căn chòi bằng cái giọng Việt Nam lạ lùng mà anh ta đã nghe rất nhiều lần,
giống như một bản nhạc quen thuộc với ca từ không thể nghe rõ. Gibbs
chuyển hướng sự chú ý của mình tới căn chòi và xem xét nó trong một lát.

“Hai cậu đến và bắn chết những con bò kia đi,” Gibbs hét lên. “Sau đó

thì thiêu rụi trảng cỏ này đi. Ta sẽ giải quyết căn chòi kia.”

Virgil và Carl nhìn nhau. Có một vài trang trong sách hướng dẫn dường

như là vô dụng, ngoài việc dùng để kê mông. Nhưng lại có một vài hướng
dẫn hay quy tắc trong cuốn sách đó cần sự tôn trọng. Một trong quy tắc cần
phải tôn trọng đó là không bao giờ được xóa sổ một túp lều đơn độc.

“Sarge?” Virgil lên tiếng.

“Mẹ kiếp, lại gì nữa đây!” Gibbs “sủa” vào mặt Virgil. “Ta cũng sẽ

không phạm phải sai lầm với cậu nữa, liệu có được không? Ta đã hạ lệnh
cho cậu. Giờ thì đi mà bắn chết những con bò kia đi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.