CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 208

“Nói như vậy thì dễ lắm,” tôi nói.

Cô ấy dừng bước, và nhìn thẳng vào mặt tôi với một thái độ mà người ta

thường thấy giữa những cuộc cãi vã của các cặp tình nhân. “Không hề dễ
dàng cho tôi khi nói ra những điều như vậy,” cô ấy nói. “Chẳng hề dễ chút
nào.” Cô ấy quay lại và tiếp tục bước, đôi má cô ấy ửng hồng trong cái lạnh
của tháng 11. Cái lạnh giá đang chờ đón chúng tôi ở phía trước - cái giá
lạnh mà sẽ mở ra một chuỗi ngày chìm sâu trong băng giá. Chúng tôi bước
đi trong câm lặng, được một lúc, cô ấy bỗng khoác tay tôi và siết thật chặt.
Tôi nghĩ đó là cái cách mà cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn thay đổi chủ
đề của cuộc nói chuyện này, điều đó khiến tôi cảm thấy ổn hơn.

Chúng tôi tìm thấy một quán bar với một vài bàn còn trống và nhạc được

mở ở mức vừa phải, nơi mà chúng tôi có thể dễ dàng nói chuyện. Tôi nhìn
qua một lượt căn phòng, tìm kiếm một nơi tĩnh lặng nhất, và thấy một chỗ
ngồi cách xa những tiếng ồn kia. Sau khi ngồi xuống, tôi tìm ra chủ đề cho
một cuộc nói chuyện nho nhỏ.

“Vậy, cô là sinh viên năm nhất?” Tôi hỏi. “Không, tôi đã là sinh viên

năm hai”, cô ấy nói. “Nhưng cô vẫn hai mươi mốt tuổi, phải không?” “Tôi
nghỉ một năm trước khi vào đại học.”

Người phục vụ tới. Tôi yêu cầu một li Jack & Coca, Lila yêu cầu một

7Up. “Ồ, cô không uống được rượu, phải không?” Tôi hỏi.

“Tôi không uống,” Lila nói. “Tôi đã từng uống, nhưng giờ không uống

nữa.”

“Tôi cảm thấy hơi là lạ khi uống một mình.”

“Tôi không phải là kiêng khem gì cả,” cô ấy nói. “Tôi chẳng có lý do gì

để không uống. Nhưng đó chỉ là một sự lựa chọn của tôi mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.