CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 209

Khi người phục vụ bàn đặt đồ uống của chúng tôi lên bàn, một tiếng

“gầm” lớn phun ra từ góc của quán bar, nơi một bàn đầy những gã say rượu
đang cạnh tranh với nhau để được nghe thấy điều gì đó trong một cuộc
tranh luận về bóng đá. Cô phục vụ trợn mắt tỏ vẻ chán nản. Tôi nhìn ra sau,
vào đám người đang xô đẩy nhau theo cái cách tự nhiên nhất mà thường kết
thúc bằng một vụ ẩu đả sau khi đã nốc quá nhiều. Người canh cửa quán bar
cũng đã để ý đến họ. Tôi ngồi lại vào chỗ của mình.

Sau khi người phục vụ đi khỏi, Lila và tôi chuyển chủ đề bàn luận về vở

kịch vừa rồi, mà phần chính là Lila nói. Cô ấy là một “fan bự” của
Tennessee Williams. Tôi nhâm nhi đồ uống, nghe Lila cười nói.

Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vui vẻ và đam mê với bất cứ điều gì như

vậy. Những lời nói của cô ấy đầy hào hứng và lảnh lót, lượn lờ một cách
duyên dáng và thi thoảng được hòa nhịp với những tiếng nhạc jazz sôi
động.

Tôi đã không nhận ra mình đã lỡ mất nhịp của cuộc nói chuyện này như

thế nào cho đến khi Lila đột ngột dừng lại khi đang nói dở chừng, cô ấy
chăm chú nhìn về cái gì đó phía sau vai trái của tôi. Dù đó là bất cứ điều gì
đi chăng nữa thì nó cũng đã làm cô ấy choáng váng và rơi vào im lặng.

“Ôi lạy Chúa tôi,” một giọng nói vọng lại từ phía sau tôi. “Nasty Nash?”

Tôi quay lại để nhìn một trong số những anh chàng từ chiếc bàn ồn ào kia
đang đứng cách bàn chúng tôi một vài bước, tay trái hắn cầm một chai bia
đang bị lắc lên lắc xuống trong khi hắn đang đứng chấp chới.

Hắn chỉ thẳng vào Lila với cánh tay còn lại, và bằng một giọng nói bùng

nổ, hắn gọi cô ấy.

“Nasty Nash! Chết tiệt tao không thể tin vào mắt mình. Nhớ anh

không?” Khuôn mặt Lila tái nhợt. Cô ấy nhìn chằm chằm vào li nước của
mình, nơi những ngón tay cô ấy đang run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.