CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 240

“Ý ông là gì?” Tôi hỏi.

“Cậu biết khẩu súng mà tôi đã mua vào cái ngày Crystal bị giết. Tôi đã

mua nó là để sử dụng cho mình, không phải để cho cô bé tội nghiệp kia.”

“Cho ông ư?”

Giọng nói của ông ấy trở nên yếu ớt, và ông ấy hắng giọng trước khi tiếp

tục.

“Tôi không có ý định tự vẫn vào đêm đó. Đó chỉ là một tai nạn. Tôi đã

đặt súng lên cổ họng mình hai hoặc ba lần, nhưng tôi không có đủ can đảm
để bóp cò. Tôi lấy một chai rượu whisky ra khỏi tủ rượu. Tôi định uống
một chút trước khi tự kết liễu đời mình - chỉ là một vài ngụm nhỏ để làm
tăng thêm lòng dũng cảm. Nhưng tôi lại uống quá nhiều. Tôi nghĩ tôi cần
nhiều sự can đảm hơn là mình nghĩ. Và tôi đã ngất đi. Khi tỉnh dậy, hai viên
cảnh sát to lớn đang kéo tôi ra khỏi nhà. Tôi đã có thể hoàn thành ý định
của mình nếu họ không bắt tôi.”

“Ông đã không tự giết mình khi còn ở Việt Nam bởi vì ông không muốn

phải xuống địa ngục. Ông còn nhớ chứ?”

“Ngay khi tôi mua khẩu súng đó, Chúa trời và tôi đã không còn có chung

tiếng nói. Tôi đã sẵn sàng xuống địa ngục. Tôi chẳng còn quan tâm đến
điều đó nữa. Nó chẳng có vấn đề gì. Tôi không thể sống với những điều
mình đã làm. Tôi không thể sống với chính bản thân mình thêm một ngày
nào nữa.”

“Tất cả chỉ vì ông không thể cứu được người con gái kia ở Việt Nam?”

Carl không nhìn vào tôi. Tôi có thể nhìn thấy hơi thở của ông ấy đang

thoi thóp trong lồng ngực. Ông ấy lại liếm một môi lần nữa với chiếc lưỡi
khô khốc, dừng lại để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, rồi nói. “Đó không
phải là tất cả. Đó là khi mọi thứ bắt đầu, đúng vậy, nhưng nó không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.