phần kết thúc của câu chuyện.” Tôi không nói gì. Tôi nhìn ông ấy trong im
lặng, chờ đợi một lời giải thích. Ông ấy yêu cầu tôi rót cho mình một chút
nước, và tôi đã làm theo. Ông ấy nhấp một chút để thấm ướt môi.
“Tôi sẽ kể cho cậu một vài chuyện,” ông ấy nói bằng một giọng nói mềm
yếu và đều đều. “Một vài chuyện mà tôi chưa bao giờ kể cho bất cứ ai. Tôi
đã nói là tôi sẽ không giữ lại bất cứ điều gì.” Ông ấy chỉnh lại tư thế trên
chiếc gối, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi nhìn như thể nỗi đau
của những ký ức nhàu nhĩ và khủng khiếp đang đi qua khuôn mặt ông ấy.
Một phần trong tôi muốn cứu ông ấy khỏi nỗi đau đó - nói với ông ấy rằng
ông ấy có thể giữ lại bí mật này cho mình - nhưng tôi lại không thể. Tôi
muốn được nghe. Và tôi cần được nghe.
Ông ấy lấy hết sức mạnh còn lại và tiếp tục. “Sau trận chiến đó, cả hai
chúng tôi, Virgil và tôi đều bị thương, họ đưa Virgil về nhà, còn tôi đã có
một tháng chữa trị và hồi phục tại Đà Nẵng trước khi được trả về với đơn
vị. Việt Nam có vẻ ổn đối với tôi khi có Virgil và Tater bên cạnh, nhưng khi
không có họ… ừm, tôi không nghĩ mình có bất cứ từ nào có thể miêu tả sự
thảm hại của mình khi đó. Và rồi, chỉ khi tôi nghĩ tình hình không thể tồi tệ
hơn được nữa, thì nó lại xảy ra.”
Đôi mắt ông ấy mất đi sự tập trung khi một lần nữa, tâm trí ông ấy trở lại
với những ngày ở Việt Nam. “Chúng ta đang trong chiến dịch tìm và diệt
vào tháng 7 năm 1968, phá tung một vài ngôi làng nhỏ không tên, tìm kiếm
thức ăn và đạn dược, loại thông thường. Đó là một ngày nóng rẫy, nóng đến
mức một người đàn ông cũng không thể chịu đựng nổi, với những con
muỗi to như những con chuồn chuồn, có thể hút khô máu bất cứ ai. Trong
điều kiện đó, cậu sẽ tự hỏi tại sao người ta lại có thể sống tại một nơi hoang
vắng đến như vậy, hoặc tại sao có những người lại chiến đấu vì nó. Trong
khi chúng ta đang lật tung khu làng này, tôi trông thấy một cô gái chạy
xuống một con đường mòn và núp vào một túp lều, rồi tôi thấy Gibbs đã