CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 272

Tôi lấy băng dính đủ để nới rộng nắp cốp xe trong khoảng ba mươi xen-

ti-mét hoặc nhiều hơn, đủ để tôi có thể đưa vai ra khỏi đó, nhưng hy vọng
là không quá rộng để Lockwood chú ý tới. Đầu tiên, tôi thò đầu ra khỏi mặt
sau của xe, giữ chiếc nắp cốp tựa trên lưng mình với băng dính nằm bên tay
phải, chiếc mỏ lết được cuộn giẻ nằm bên tay trái. Luồng khí lạnh đã khiến
tôi bị bạt hơi.

Tôi đẩy cờ lê vào ống xả bằng tất cả sức lực của mình, miếng giẻ đã ngắt

luồng khí thải, lượng khí CO sẽ quay trở lại vào buồng máy và đầu máy.
Tôi giữ dụng cụ chặn ống thải của mình chống lại áp lực từ khí thải, cho
đến khi chiếc xe kêu soàn soạt, khục khặc hai lần, chết máy và lăn bánh
chầm chậm dọc theo bờ đường. Khi xe đã đi với tốc độ chậm như rùa bò,
tôi nhảy ra từ cốp xe và chạy nhanh nhất có thể bằng đôi giày làm từ băng
dính của mình, tiến thẳng vào khu rừng ngay cạnh đường.

Khi tôi vừa chạm tới những hàng cây, tôi nghe thấy tiếng cửa xe đóng

sầm lại. Tôi tiếp tục chạy. Các cành cây vụt qua cánh tay tôi. Tôi vẫn tiếp
tục chạy. Được thêm vài bước nữa, tôi nghe thấy tiếng Lockwood hét lên
cái gì đó rất khó hiểu.

Tôi không thể hiểu nổi được một từ nào, nhưng tôi hiểu đó là một cơn

thịnh nộ. Tôi vẫn tiếp tục cắm đầu chạy. Được thêm vài bước nữa, tôi nghe
thấy tiếng súng đầu tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.