CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 307

Khi Carl có vẻ đã thấm mệt, chúng tôi chào tạm biệt ông ấy, và không

biết rằng liệu mình còn có thể gặp ông ấy lần nữa trước khi ông ấy ra đi hay
không. Tôi đã cố gắng hết sức mình để có thể giấu đi nỗi buồn trong lòng
từ khi bắt tay ông ấy. Ông ấy mỉm cười đáp lại với một sự chân thành quá
đỗi mà tôi không thể hiểu nổi. Tôi mong ước rằng mình có thể chấp nhận
và chắc chắn về cuộc sống của mình như những gì mà ông ấy đang nhìn
nhận về cuộc sống của ông ấy vào thời điểm này.

Chúng tôi nán lại một chút tại văn phòng bà Lorngren để gửi lời cám ơn

vì đã chuyển Carl đến một căn phòng đẹp đẽ hơn. Bà ấy đưa cho mỗi chúng
tôi một cây kẹo bạc hà từ chiếc hộp trên bàn và ra hiệu cho chúng tôi ngồi
xuống.

“Tôi không thể giúp đỡ được gì, nhưng tôi nghe được cậu nói gì đó về

DNA phải không?” Bà ấy hỏi.

“Một chiếc móng tay giả của cô gái kia đã rơi ra trong khi cô ấy cố gắng

kháng cự,” tôi nói. “Và nó vẫn còn lưu lại dấu vết DNA của kẻ giết người
trên đó. Họ đã kiểm tra mẫu DNA, và đó không phải của Carl.”

“Thật là tuyệt vời,” bà ấy nói. “Họ có biết đó là của ai không?”

“Nó là của… Ý cháu là, nó có lẽ thuộc về cha dượng của cô bé ấy, nhưng

chúng cháu không chắc chắn lắm. Bây giờ, tất cả những gì chúng ta biết là
người giết cô bé đó có thể là bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này, trừ
Carl Iverson.”

“Hắn ta chết rồi sao?” Bà ấy hỏi. “Ai cơ?”

“Người cha dượng.”

Tôi nhún vai. “Ông ta có lẽ cũng như đã chết,” tôi nói. “Ông ta đang biến

mất, vì vậy chúng ta không thể lấy mẫu DNA của ông ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.