CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 339

kéo rơ-moóc đang lấn làn đường, vì vậy tôi bấm còi một cách rối trí. Chiếc
đầu kéo dường như đã tăng tốc, như thể người tài xế đang cố gắng khẳng
định một ưu thế về yếu tố kích thích sinh dục nam testosterone không đúng
chỗ. Tôi nắm chặt vô lăng trong những ngón tay đau nhức. Làn đường hợp
nhất của tôi hẹp dần lại trong khi tôi đua chiếc xe lên phía trước một cây
cầu vượt, những lốp xe khổng lồ của chiếc đầu máy đang lăn ngay sát cạnh
tôi, chỉ cách cửa kính xe tôi vài phân. Làn xe của tôi nối với một làn phân
cách cứng

44*

khi xe tôi vừa mới vượt được khoảng một vài xen-ti-mét khỏi

chiếc bánh xe phía trước của đầu kéo. Tôi giật xe lên phía trước con đường
giao lộ, hãm xung phía sau bị cản trở bởi hãm xung phía trước xe, những
tiếng còi rú lên ầm ĩ biểu lộ sự không bằng lòng.

44*

Dành cho các xe ô tô trong trường hợp khẩn cấp.

“Tao hy vọng mày đang lái xe cẩn thận, Joe,” Dan nói. “Mày không

muốn bị kéo lê trên đường đâu. Điều đó thật thảm khốc!”

Ông ta nói đúng. Tôi không thể để cho bản thân mình bị kéo lê trên

đường được. Tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi đi chậm lại để điều chỉnh tốc độ với
những chiếc xe khác, trà trộn vào với chúng như góp một đôi đèn pha vào
làn xe trên đường.

“Tôi sẽ đi đến đâu?” Tôi hỏi ngay khi hãm xung của tôi trở lại với tốc độ

có thể kiểm soát.

“Mày nhớ nhà của cha tao ở đâu chứ?”

Tôi chợt rùng mình với ý nghĩ đó. “Tôi nhớ.” “Vậy thì đến đó,” ông ta

nói.

“Tôi nghĩ nó đã bị thiêu rụi rồi,” tôi nói.

“Vậy là mày đã nghe được tin đó hả? Thật là một điều khủng khiếp,” ông

ta nói với một chất giọng đều đều và không mấy quan tâm, như thể tôi là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.